Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 943

Động tác của hắn ta phải nhanh hơn chút nữa.

Nhỡ đâu thực sự có chuyện xấu gì xảy ra thì không tốt lắm.

Theo hắn ta biết, hiện giờ Sở Duyên đang ngủ say.

Vào thời điểm này, không ra tay, chẳng lẽ còn đợi Sở Duyên sống lại?

Tất phải mau chóng hành động.

Trong lòng Nguyên Sơ đã có quyết định.

Đánh bại hoàn toàn thời đại mới, khiến thời đại cũ trở về! Khiến thời đại cũ

thống trị vùng Thiên Địa này một lần nữa!

….

Đại lục Thần Hành.

Khi Tô Càn Nguyên dẫn theo Lý Thành và Lâm Mạc trở về, nhấc lên một trận

gợn sóng ở trong đại lục Thần Hành.

Thậm chí đại lục khác cũng nghe nói tin tức này, phái không ít người tới đây

thăm dò.

Nhưng những người này đều bị ngăn cản ở bên ngoài Thái Nhất Kiếm Tông.

Thái Nhất Kiếm Tông có Diệp Lạc ở đây, sao người khác có thể tùy ý tiến vào.

Thái Nhất Kiếm Tông, trong chủ điện.

Diệp Lạc trao đổi với Lý Thành và Lâm Mạc xong, rơi vào trầm tư.

Từ trong miệng hai vị đồng môn này, hắn ta biết được không ít tin tức về đại lục

Thiên Kiện, cũng hiểu rõ cấp bậc chiến lực của đại lục Thiên Kiện.

Yêu binh, yêu tướng, yêu thánh, yêu hoàng, yêu đế, sau đó còn có một vị yêu

chủ.

Khoảng năm yêu thánh, sẽ ngăn được Tô Càn Nguyên.

Mà cấp yêu thánh ở trong đại lục Thiên Kiện, còn có rất nhiều…

Như vậy xem ra, thực lực của thời đại cũ vô cùng khủng bố.

Chuyện này khó xử lý đây.

Diệp Lạc biết rõ tình cảnh hiện giờ của thời đại mới bọn họ.

Trong tình huống sư tôn không xuất hiện, thời đại mới bọn họ lấy gì ra đánh?

Một yêu đế đã đủ ép bọn họ không thở nổi.

Càng chưa nói còn có yêu hoàng, cùng với yêu chủ không biết tình hình thế

nào.

Chiến lực giữa hai bên hoàn toàn khác biệt.

Diệp Lạc cau mày.

“Đại sư huynh, huynh… Huynh có chuyện gì phiền lòng sao?”

Lý Thành ở bên cạnh nhìn đại sư huynh vô cùng uy nghiêm này, không nhịn

được hỏi một câu.

“Không có gì, không phải chuyện lớn, các ngươi từ đại lục khác tới, còn chưa

tới tổ đình Vô Đạo Tông của chúng ta đúng không? Không ngại tới đó xem

trước, nhận tổ đình một chút.”

Diệp Lạc lắc đầu, không có ý kể rõ với Lý Thành.

“Được, nhưng mà… Đại sư huynh, trước khi đi, ta có thể so tài với huynh một

trận không?”

Lý Thành hỏi một câu như vậy.

Trong giọng nói của hắn ta lộ ra chút thành khẩn và ý chí chiến đấu.

Hắn ta cảm nhận được, vị đại sư huynh này rất mạnh.

Nhưng hắn ta không biết mạnh như thế nào.

Cho nên hắn ta rất muốn thử xem, nhìn xem thực lực của vị đại sư huynh này có

cấp bậc gì.

“Đệ muốn so tài với ta sao?”

Diệp Lạc sửng sốt một lát.

Hắn ta không ngờ tới vậy mà sư đệ này đề xuất yêu cầu như vậy.

So tài với hắn ta, như vậy không phải bị đánh sao?

“Đúng vậy, mong đại sư huynh vui lòng chỉ giáo!”

Lý Thành vô cùng kiên nhẫn gật đầu.



Mấy chục phút sau, Diệp Lạc trở lại chủ điện.

Lý Thành và Lâm Mạc đã rời đi.

Kết quả của trận so tài này đương nhiên không cần nhiều lời.

Lý Thành và Lâm Mạc luôn không đỡ được một kiếm của Diệp Lạc.

Cho dù Lý Thành có hương hỏa và tín ngưỡng chi lực che chở, nhưng căn bản

không chịu nổi tu sĩ cảnh giới Đại Thừa có “đạo quả Kim Tiên” như Diệp Lạc.

Diệp Lạc thậm chí không cần Thiên Đạo thêm vào, dưới một kiếm đã đánh bại

Lý Thành và Lâm Mạc.

Diệp Lạc trở lại chủ điện, lúc này bảo cường giả mỗi đại lục, cùng với rất nhiều

đệ tử của Vô Đạo Tông tới.

Hắn ta phải bàn bạc một chút, làm thế nào đối phó thời đại cũ.

Nhân tiện nói cho đám người kia tin tức cụ thể về thời đại cũ.

Không đánh lại thì không đánh lại, nhưng có tin tức cụ thể, sẽ tốt hơn nhiều.



Bên kia, Lý Thành và Lâm Mạc bị đánh bại, cúi đầu ủ rũ đi theo tin tức Diệp

Lạc cho, đi tới ngoài núi Thiên Vụ.

Hai bọn họ đều tự xưng là chiến lực vô địch.

Nhất là Lý Thành, cho tới bây giờ đều không người địch lại, chính hắn ta đều

cảm thấy mình vô địch.

Nhưng đụng phải Diệp Lạc, bọn họ giống như biến thành ếch ngồi đáy giếng.

Dưới một kiếm kia, bọn họ căn bản không có bất cứ lực lượng gì phản kích.

Một kiếm ánh sáng ngọc, đánh tan không chỉ công kích của bọn họ, càng đánh

tan linh hồn, tâm trạng, cơ thể bọn họ.

Đó là áp chế tuyệt đối.

Một kiếm đó, cũng hoàn toàn đánh tan kiêu ngạo của bọn họ.

“Sư huynh, vậy đại sư huynh… Thực sự rất mạnh.”

Đi trên đường núi, Lâm Mạc hít sâu một hơi, mở miệng phá vỡ yên tĩnh.

“Ừm, đại sư huynh rất mạnh.”

Lý Thành không thừa nhận Diệp Lạc cường đại không được.

Loại cường đại này, không phải ngôn ngữ có thể hình dung.

Đó là một loại cường đại cực hạn.

“Sư huynh, sớm muộn gì cũng có ngày, chúng ta sẽ cường đại như đại sư

huynh, nhất định!”

Lâm Mạc không tức giận, trái lại trong đôi mắt dấy lên ý chí chiến đấu.
Bình Luận (0)
Comment