Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 944

Hắn ta muốn sánh vai với Diệp Lạc, vượt qua Diệp Lạc!

“Ừm…”

Lý Thành hữu khí vô lực trả lời một câu.

Nhưng hắn ta không có ý chí chiến đấu gì.

Hắn ta biết rõ tính khủng bố của Diệp Lạc hơn Lâm Mạc.

Hơn nữa, hiện giờ thực lực của hắn ta đã rơi vào bình cảnh, căn bản không dễ

đột phá như vậy.

Lý Thành nghĩ tới bản thân, hắn ta ngoại trừ tín ngưỡng chi lực và hương hỏa

chi lực ra, cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Dứt bỏ lực lượng của hai thứ này, trên người hắn ta căn bản không có chỗ đặc

biệt.

Cùng lắm chỉ cường đại hơn tu sĩ cùng cảnh giới một chút.

Nhưng đối mặt với Thiên Kiêu cái thế như Diệp Lạc, hắn ta căn bản không có

bất cứ phần thắng nào.

Chỉ có điều Lý Thành vẫn luôn không nghĩ ra biện pháp khiến hắn ta đột phá.

Ngay khi Lý Thành buồn bực tiếp tục tiến về trước, đi tới đi lui, Lý Thành đột

nhiên phát hiện, quanh người hắn ta trở nên yên tĩnh lại, điều này khiến hắn ta

không khỏi sửng sốt một lát.

Hắn ta phát hiện không biết từ lúc nào, xung quanh biến thành từng vùng mây.

Trên tầng mây, có một kim quang lóe lên.

Lâm Mạc ở sau lưng hắn ta không biết biến mất từ lúc nào, điều này khiến Lâm

Mạc lập tức cảnh giác.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn qua kim quang duy nhất, muốn nhìn thấu kim quang đó.

Nhưng cho dù hắn ta nhìn kiểu gì, cũng không thể nhìn thấu kim quang.

“Đừng nhìn, trẫm không phải ngươi hiện giờ có thể nhìn thấy.”

Một giọng nói truyền từ phía chân trời tới.

Giọng nói này mang theo uy nghiêm vô tận, nhưng trong đó có không ít cảm

giác sủng nịnh.

Lý Thành ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy kim quang nhanh chóng biến hóa, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đã

biến thành một chiếc long ỷ.

Trên long ỷ, có một bóng người đang ngồi.

Bóng người kia toàn thân có kim quang ánh sáng ngọc lóe lên, chỉ ngồi ở đó, đã

khiến người ta sinh lòng muốn cúng bái, giống như người này là chúa tể trong

Thiên Địa, một lời có thể đoạn sinh tử của con người.

Nhưng mà theo Lý Thành, trên người người này càng có loại cảm giác quen

thuộc…

Hắn ta không biết loại cảm giác quen thuộc này từ đâu mà tới.

“Ngươi là ai?”

Lý Thành hoài nghi, mở miệng hỏi một câu.

“Trẫm là ai ư? Trẫm chính là hoàng đế Đại Đường, Lý Thành.”

Bóng người kia giống như cảm thấy buồn cười đối với lời nói của Lý Thành,

không khỏi cười khẽ một tiếng, mở miệng nói như vậy.

Những lời này vừa nói ra, Lý Thành sửng sốt một lát.

Người này nói, tên là Lý Thành? Trùng tên trùng họ với hắn ta sao?

Sao có thể trùng hợp như vậy…

Hơn nữa, hoàng đế Đại Đường là ai? Hắn ta chưa từng nghe thấy danh hiệu này.

“Trẫm không phải là người trong thế giới này, trẫm là người đến từ thượng

giới.”

Bóng người kia giống như nhìn ra được nghi ngờ của Lý Thành, nhẹ giọng nói

một câu, cởi bỏ nghi ngờ cho Lý Thành.

“Thượng giới?”

Lý Thành lập tức lý giải được nghi ngờ trong lòng.

Chẳng trách hắn chưa từng nghe qua cái tên này, hoàng đế Đại Đường…

Nhưng mà, vì sao người này lại tới tìm hắn? Hơn nữa tên còn giống hắn y đúc.

Quan trọng nhất là, vì sao hắn cảm nhận được cảm giác quen thuộc từ trong

bóng người kia…



Trong tầng mây, Lý Thành lòng mang vô số nghi ngờ.

Hắn ta hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hắn ta cứ nhìn bóng người ngồi ghế rồng, giống như đối phương sẽ giải thích

cho hắn ta.

Bóng người kia cũng không lên mặt, mà vô cùng hiền hòa ngồi dậy khỏi long ỷ,

quay mặt về phía Lý Thành, chậm rãi mở miệng.

“Ngươi biết thân phận của ngươi không?”

Bóng người kia hỏi thẳng một câu như vậy.

“Thân phận của ta? Ta không phải là thành trì hóa hình, đệ tử của sư tôn Sở

Duyên sao?”

Lý Thành nhíu mày, cảm thấy khó hiểu nói.

“Vậy ngươi là thành trì, ngươi có biết, ngươi là thành trì gì? Đến từ đâu

không?”

Bóng người kia lại mở miệng hỏi lần nữa.

“Ta… Ta không biết.”

Lý Thành trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói ra một câu như thế.

“Vậy trẫm nói cho ngươi, ngươi là đô thành ngày xưa của Đại Đường trẫm, tên

là thành Triều An hóa hình, ngày xưa khi trẫm còn ở chỗ khác phàm giới, cả

nước phi thăng, ở trong thông đạo phi thăng, ngươi ngoài ý muốn va vào nơi

khác, sau này đi tới phàm giới này, nói như vậy, bây giờ ngươi đã hiểu chưa?”

Bóng người kia nhẹ nhàng bâng quơ nói mọi chuyện, nói cho Lý Thành nghe.

Mỗi câu đều thực nhẹ nhàng.

Nhưng mà lọt vào tai Lý Thành, lại khiến trong lòng Lý Thành nhấc lên sóng to

gió lớn.

Hắn ta hoàn toàn chưa từng nghĩ tới, đây là lai lịch của hắn ta.

Nhất quốc chi đô?

Khi ở thông đạo phi thăng, ngoài ý muốn va vào nơi khác?

Chẳng trách…

Chẳng trách đối với bóng người trước mắt, hắn ta lại có cảm giác quen thuộc

như thế.

Lý Thành căn bản chưa từng hoài nghi lời nói của bóng người này.

Đây là một loại cảm giác tự nhiên…

“Cho nên, ta tên là Lý Thành, là vì…”

Lý Thành muốn nói lại thôi.
Bình Luận (0)
Comment