Lúc trước Bạch Trạch kể rõ chuyện thượng giới, những lời nói ra đã khiến
người ta vô cùng kinh ngạc.
Trực tiếp vượt qua dòng thời gian, tuy nói khoa trương một chút, nhưng đám
Diệp Lạc thực sự động lòng.
Nói không chừng sẽ có khả năng này, có thể khiến bọn họ đột phá Tiên Cảnh?
“Bạch tiền bối, ngươi cảm thấy chuyện này có khả năng không?”
Diệp Lạc nhìn về phía Bạch Trạch, hỏi một câu xin ý kiến.
Ở trong đám bọn họ, Bạch Trạch có bối phận lớn nhất, kinh nghiệm phong phú
nhất cũng là Bạch Trạch.
Nghe ý kiến của Bạch Trạch, chắc chắn có lợi.
Đương nhiên quan trọng nhất, vẫn là Bạch Trạch rất đáng tin.
“Nghịch dòng thời gian mà lên, chắc chắn có thể, nhưng sao có thể làm được
chuyện này, chẳng lẽ bên trong dòng thời gian, đại đạo không hiện, Thiên Đạo
mặc kệ sao? Hơn nữa không có ai trấn thủ ở đó à?”
Bạch Trạch trợn to mắt, lão ta cứ nhìn Lý Thành như vậy.
Lão ta nhớ rõ lúc trước cho dù muốn đi vào dòng thời gian, cũng vô cùng khó
khăn.
Đầu tiên phải đột phá một điểm, chính là quy tắc của đại đạo.
Quy tắc sẽ bài xích vô hạn, khiến người tiến vào rời đi, cố gắng xâm nhập sẽ bị
cưỡng ép trấn áp.
Cho dù tránh thoát điểm này, vậy cũng sẽ bị Thiên Đạo tự mình ra tay quản chế.
Cho dù là con cưng của Thiên Địa, quy tắc của đại đạo cũng mặc kệ, Thiên Đạo
không quản, nhưng đại năng trấn thủ dòng thời gian sẽ mặc kệ sao?
Chẳng lẽ còn còn có thể là con cưng của Thiên Địa cộng thêm con riêng của đại
năng?
“Dòng thời gian không phải chỉ có một người trấn thủ ư? Người kia rất thân với
ta! Ta có nắm chắc!”
Lúc này Lý Thành mở miệng.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn ta đến dòng thời gian, đương nhiên có nắm
chắc.
“Ngươi có nắm chắc sao? Vậy thì được.”
Đế Tuấn do dự một lát, gật đầu, cảm thấy chuyện này rất khả thi.
“Vậy lập tức khởi hành thôi.”
Lúc này đôi mắt Diệp Lạc sáng lên.
“Vậy đại sư huynh, có cần ta gọi các sư huynh sư tỷ khác tới không?”
Lý Thành mở miệng hỏi ý kiến.
“Không cần, bọn họ mới rời đi, nếu thực sự khả thi, đến lúc đó chúng ta lại gọi
bọn họ cũng không muộn.”
Diệp Lạc suy nghĩ một lát, mở miệng nói như vậy.
“Vâng.”
Lý Thành cũng nghiêm túc.
Lúc này nói ra phương phương pháp tiến vào dòng thời gian như thế nào.
Mọi người ở đây, Diệp Lạc, Tư Nhạc, Tử Tô, Ngải Tình, Xi Già, Từ Ngự, Bạch
Trạch, tứ hung, không có người nào không phải thiên phú hoặc cân cước cường
đại.
Đương nhiên dễ dàng học xong phương pháp tiến vào dòng thời gian.
Sau khi tất cả mọi người học xong, thì bắt đầu chuẩn bị tiến vào dòng thời gian.
Nhưng vì phòng ngừa ngộ nhỡ, tứ hung và Từ Ngự ở lại, hộ pháp cho mọi
người.
Sau đó, Diệp Lạc và đám Bạch Trạch bắt đầu tiến vào dòng thời gian.
…
Đám Diệp Lạc đều thuộc Thiên Kiêu, thần hồn nhanh chóng xuất khiếu.
Bọn họ dễ dàng đi tới dòng thời gian thuộc Thiên Địa mới.
Nhìn xung quanh không ngừng trôi qua quang mang, chỉ trong thời gian ngắn,
tất cả mọi người hơi kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy cảnh tượng này, có thể không kinh ngạc mới lạ.
“Nơi này là dòng thời gian sao? Đúng là kỳ diệu, nhưng mà đại sư huynh đâu?”
Tư Nhạc cảm thán một câu.
Bỗng nhiên nàng phát hiện, hình như trong bọn họ ít đi một người.
Điều này khiến nàng không khỏi bắt đầu tìm kiếm.
Đương nhiên là những người khác cũng phát hiện ra điểm này, nhao nhao bắt
đầu tìm kiếm.
“Ta ở chỗ này.”
Một giọng nói từ đằng xa truyền tới, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Tầm mắt mọi người nhao nhao nhìn qua…
…
Trong dòng thời gian, tầm mắt mọi người dời qua, nhìn về phía khác của dòng
thời gian.
Chỉ thấy bóng người kim quang đi từ đằng xa tới, toàn thân bóng người kia lóe
lên kim quang, khiến người ta căn bản không thấy rõ. Hơn nữa bên trong kim
quang tràn ngập kiếm khí sắc bén, kiếm khí này khiến người ta kinh hồn táng
đảm.
Nhưng khí tức của bóng người này lại khiến người ta cảm thấy quen thuộc.
Đúng là Diệp Lạc.
“Sư đệ sư muội, Bạch tiền bối.”
Bóng người kim quang “Diệp Lạc” nhẹ giọng mở miệng.
“Huynh là… Đại sư huynh?”
Tất cả mọi người sửng sốt một lát.
Bọn họ đều có chút mơ hồ, không rõ vì sao bọn họ không thấy rõ bóng dáng
Diệp Lạc.
Ở trong tầm mắt bọn họ, bóng dáng Diệp Lạc bị một tầng kim quang bao vây
lấy, hoàn toàn không thể thấy rõ.
“Đúng vậy, chính là ta.”
Bóng người kim quang Diệp Lạc gật đầu.
“Đại sư huynh, vì sao bọn ta đều không thấy rõ bóng người huynh?”
Xi Già cất bước đi ra, vô cùng nghi ngờ hỏi.
“Các ngươi không thấy rõ ư?”
Diệp Lạc cũng cảm thấy mê mang.
Mọi người nói chuyện với nhau một lúc, mới khiến Diệp Lạc hiểu ra.
Hóa ra bọn họ căn bản không thể thấy được Diệp Lạc.
Ở trong mắt người khác, trên người Diệp Lạc được một tầng hào quang bao
phủ, căn bản không thấy rõ.
“Đây là vì sao?”
Diệp Lạc đều không rõ lắm.
“Đại sư huynh, lúc trước ta từng gặp một vị trấn thủ giả ở dòng thời gian, cũng
giống y như huynh, không thấy rõ bóng người.”
Lý Thành lập tức liên tưởng tới bóng người hắc y lúc trước.