Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 960

Bóng người hắc y kia giống y như tình hình hiện giờ của Diệp Lạc.

Căn bản không thấy rõ bóng người, chỉ có thể thấy bóng dáng mơ hồ.

Khi mọi người ở đây nghĩ mãi không ra, Bạch Trạch chậm rãi đi ra, giải thích

cho mọi người.

“Đây là vì đạo quả.”

“Đột phá Tiên Cảnh cần đạo quả, mà hiện giờ chúng ta lấy trạng thái thần hồn

xuất khiếu, đó là trực tiếp hiển hóa đạo quả. Đạo quả của Diệp tiểu hữu hơn các

ngươi quá nhiều, cho nên các ngươi mới không nhìn thấy bóng dáng hắn, đây là

chênh lệch giữa các cấp độ.”

Bạch Trạch thản nhiên nói.

Sau khi lão ta nói xong, thì nhìn về phía bản thân, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Nhớ năm đó, lão ta cũng có đạo quả trong người.

Nhưng hiện giờ đạo quả của lão ta đã sớm không còn, không biết là bị năm

tháng tiêu phí, hay là đạo quả không được thế giới hiện giờ thừa nhận.

“Chênh lệch giữa đạo quả sao?”

Diệp Lạc giật mình.

Những người khác nhao nhao hiểu ra.

Ngay sau đó, mọi người không nghĩ tới chuyện này nữa, bắt đầu quan sát bốn

phương tám hướng, muốn nhìn xem trường hà lúc này.

Bọn họ lăn qua lăn lại một lát, mới hơi hiểu rõ tác dụng của dòng thời gian.

Sau khi hiểu rõ, bọn họ càng thêm kinh hãi.

Hoàn toàn không ngờ tới, trong thế giới của bọn họ, lại có thứ như dòng thời

gian.

“Nếu đều hiểu rõ, vậy thì đi thôi, lên trên, đó là lịch sử quá khứ, chúng ta tiến

lên trước, tìm một dòng thời gian thích hợp, lo lắng lát nữa nên đột phá như thế

nào, tiến vào quãng thời gian đó.”

Bạch Trạch mở miệng đưa ra đề nghị.

“Được.”

Đương nhiên là những người khác không có ý kiến.

Đám người bắt đầu nghịch dòng thời gian mà đi, ngược dòng mà lên.

Với thực lực của bọn họ, đương nhiên không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản

bọn họ.

Khi ngược dòng mà lên, đồng thời mọi người đều vươn tay, giơ tay chạm vào

những hào quang này, dùng hành động này quan sát những quãng thời gian kia.

Rất nhanh, có một người xác định được thời gian.

Sau khi xác định thời gian xong, người này gọi mọi người tới.

“Đại sư huynh, Bạch tiền bối, các ngươi đến đây xem, quãng thời gian này còn

có tu sĩ phi thăng, ta cảm thấy có thể.”

Chỉ nghe Ngải Tình mở miệng nói như vậy.

Đám Diệp Lạc nghe thấy thế, nhao nhao vươn tay, đi cảm nhận tuyến thời gian.

Quả nhiên, trong tuyến thời gian này rất được.

Trong tuyến thời gian này ghi lại, là Thiên Đạo mới cầm quyền giai đoạn sơ kỳ,

khi đó trong Thiên Địa, tu sĩ cổ xưa vô cùng cường đại, thượng giới chi khí và

phàm giới chi khí dung hợp, tu sĩ ở phàm giới có thể đột phá Tán Tiên.

Lấy cảnh giới Tán Tiên phi thăng, lại càng có được ưu đãi lớn.

Khi đó Thiên Địa mới, có thể nói là vô cùng cường thịnh, hơn xa Thiên Địa

hiện giờ.

“Có thể, chính là quãng thời gian này, Bạch tiền bối, các vị sư đệ sư muội, các

ngươi cảm thấy thế nào?”

Diệp Lạc nhìn về phía những người khác, dò hỏi.

“Quãng thời gian này có thể.”

Bạch Trạch gật đầu, cảm thấy khả thi.

Diệp Lạc và Bạch Trạch đều cảm thấy có thể, những người khác không dám nói

một chữ không, đương nhiên là nhao nhao đồng ý.

Ý kiến của mọi người nhất trí, thì bắt đầu chuẩn bị ra tay.

Một đám người đều vận dụng lực lượng, ý đồ liên thủ cùng trực tiếp phá tuyến

thời gian này, tiến vào bên trong.

Ngay khi bọn họ sắp ra tay, uy áp vĩ đại cuốn sạch mà đến lần nữa.

“Thứ đồ chơi gì thế? Sao gần đây có nhiều chuyện hỏng như vậy, hiện giờ ngay

cả sinh linh của tiểu Thiên Địa cũng dám muốn phá tuyến thời gian?”

Một giọng nói mang theo tức giận truyền đến.

Cảm nhận được uy áp này, Diệp Lạc bước ra một bước, phóng thích uy áp của

mình, cùng đối kháng, che chở đám Bạch Trạch và Tư Nhạc.

Hắn ta nhìn về phía người tới, chỉ thấy ở phía xa có một bóng người hắc y đang

lao tới.

Ở trong mắt đám Bạch Trạch, bóng người hắc y này mơ hồ không thôi.

Nhưng ở trong mắt Diệp Lạc, thì có thể thấy rõ ràng.

Bóng người hắc y này là một thiếu niên, có mái tóc đen, gương mặt tuấn tú, chỗ

mi tâm có liên hoa màu đen, trong đôi mắt mang theo kiêu ngạo, nhưng lúc này

ẩn chứa chút lửa giận.

“Tiên vương? Cho dù ngươi là tiên vương, cũng có thể xông loạn vào trong

dòng thời gian sao? Chết đi cho bổn tọa!”

Bóng người hắc y muốn ra tay.

Diệp Lạc thấy thế sắc mặt thay đổi, quanh người lóe lên vô số kiếm quang, bất

hủ chi ý bay lên, cũng chuẩn bị ra tay.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Thành vội vàng đi ra.

“Tiền bối! Là ta! Là ta!”

Lý Thành vội vàng vẫy tay.

Nhìn thấy Lý Thành, sắc mặt bóng người hắc y lập tức thay đổi.

Mẹ kiếp!

Ôn thần!

Bóng người hắc y ước gì lập tức có thể xoay người rời đi.

Có trời mới biết lần trước bọn họ xảy ra chuyện gì, chỉ vì ôn thần này, khiến

bọn họ gần như bị trói ở thuyền Đại Đường tiên triều.

Sau này vẫn là gia trưởng của hắn ta xuất hiện, trả giá rất lớn mới triệt tiêu được

phần nhân quả này.

Lần này lại tới!
Bình Luận (0)
Comment