Đây không phải là muốn cái mạng già của hắn ta sao?
Xui xẻo! Xui xẻo! Xui xẻo!
Bóng người hắc y im lặng một lát, đột nhiên giơ tay.
“Lớn mật, ta đã nói các ngươi không được nhiễu loạn dòng thời gian nữa, các
ngươi dám can đảm làm thế!”
Bóng người hắc y quát to một tiếng, hóa thành một tia hắc quang, xông về phía
trước.
Diệp Lạc bị cảnh này dọa sợ, sợ tới mức ngẩn người, nhưng nhanh chóng hoàn
hồn, trở tay muốn nghênh đón.
Nhưng không đợi Diệp Lạc nghênh đón, bóng người hắc y lấy tư thế vô cùng
quỷ dị, tránh được Diệp Lạc, trở tay xông về hư vô bên cạnh Diệp Lạc.
Một đường tiến về trước, tập sát vô số hư vô, cho đến khi bóng dáng biến mất
không thấy.
Bạch Trạch có chút khẩn trương: “?”
Đây là trấn thủ giả trong dòng thời gian sao?
…
Trên dòng thời gian.
Đám Diệp Lạc im lặng nhìn bóng người hắc y rời đi.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu rõ, không phải muốn đại chiến sao?
Sao lúc này lại rời đi như vậy?
Bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng.
Nhưng mà người này, không khỏi quá kỳ lạ?
Bóng người hắc y vừa rồi rõ ràng là tới vì bọn họ, bọn họ có thể dễ dàng cảm
nhận được.
Điểm này, bọn họ sẽ không nghi ngờ.
Bởi vì sát khí kia không thể giả bộ.
“Người nọ vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?”
Diệp Lạc cũng vô cùng mơ hồ.
Hắn ta đã dự tính ra tay.
“Đúng vậy… Người vừa rồi, chẳng lẽ thực sự không phải tới vì chúng ta sao?”
Xi Già do dự một lát, hỏi một câu như thế.
“Không có khả năng, người vừa rồi tuyệt đối là nhìn chằm chằm chúng ta.”
Tư Nhạc lắc đầu, nàng có thể cảm nhận được rõ, chính là nhằm vào bọn họ.
Mọi người suy nghĩ một lát, không suy nghĩ ra được chuyện gì.
Cuối cùng vẫn là dưới dẫn dắt của Bạch Trạch, lựa chọn tiến hành phá tuyến
thời gian trước, tiến vào trong đoạn thời gian đó.
Những chuyện khác đừng nghĩ nhiều.
Trái lại Lý Thành nhìn phương hướng bóng người hắc y rời đi, có vẻ đăm chiêu.
Hắn ta có chút suy đoán, có phải người này sợ hắn ta hay không?
Sợ những nhân quả trên người hắn ta?
Lý Thành suy đoán thì suy đoán, nhưng hắn ta không nói ra, mà im lặng đi theo
mọi người.
Mọi người bỏ xuống đề phòng, bắt đầu ra tay với tuyến thời gian.
Ra tay trước, đương nhiên là Diệp Lạc.
Hai ngón tay Diệp Lạc thành kiếm chỉ, một kiếm chém tới, đạo vận khủng bố ẩn
chứa bên trong hóa thành một kiếm khí kinh thiên, đánh úp tới.
Ong!
Kiếm khí trảm lên tuyến thời gian, một tầng giống như bức tường nhanh chóng
ngưng tụ mà thành, ngăn cản kiếm khí.
Kiếm khí và bức tường va chạm, gợn sóng vô hình khuếch tán ra, trực tiếp ảnh
hưởng tới cả dòng thời gian.
“Các vị, cùng ra tay đi.”
Diệp Lạc mở miệng nói một câu.
“Vâng, đại sư huynh.”
Mọi người trả lời một câu, bất chợt cùng ra tay.
Chỉ thấy hai tay Tư Nhạc tiến vào hư không nhẹ nhàng run lên, vô số sóng âm
hóa thành đao quang kiếm ảnh, va chạm về phía bức tường.
Tử Tô không thể thi triển mộng cảnh ở đây, nàng chỉ có thể lấy quy tắc chi lực
của bản thân, không ngừng đả kích bức tường này.
Ngải Tình càng ném ra vô số trứng trùng, trứng nở ra vô số trùng tử loại quy
tắc, giống như phong dũng xông về phía bức tường.
Xi Già thì càng đơn giản, mở ra trạng thái ma hình, trực tiếp đánh qua.
Lý Thành và Lâm Mạc lại càng không ngập ngừng, dốc toàn lực ra tay.
Đương nhiên là Bạch Trạch sẽ không ngăn cản, lão ta hiển hóa ra hư ảnh Bạch
Trạch, đánh về phía bức tường kia.
Mọi người cùng ra tay, bức tường này đâu chống đỡ nổi.
Rầm!
Dưới một tiếng vang thật to, bức tường nghiền nát ra.
Tuyến thời gian cũng biểu lộ ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám Diệp Lạc mừng rỡ, nhao nhao vươn người nhảy
vào tuyến thời gian kia, trực tiếp tiến vào trong tuyến thời gian đó.
…
Đám Diệp Lạc tiến vào tuyến thời gian, một trận trời đất quay cuồng.
Đợi khi bọn họ hoàn hồn, xung quanh đã sớm thay đổi.
Bọn họ đi tới một vùng đất hoang vu, xung quanh là vùng trống rỗng, trên mặt
đất mơ hồ còn có dấu vết chiến đấu.
Tuy không nhìn ra nơi này đã xảy ra chuyện gì, nhưng đám Diệp Lạc có thể
chắc chắn, nơi này là Thiên Địa cũ.
Bởi vì các loại linh khí xen lẫn trong Thiên Địa, nồng đậm hơn thời đại bọn họ
nhiều lắm, hơn nữa trong đó còn có linh khí thuộc thượng giới.
“Đây là thời kỳ Thượng Cổ sao?”
Xi Già tiến về trước một bước, lẩm bẩm nói.
“Đều cẩn thận một chút, chúng ta đi xung quanh hỏi thăm đã, đừng nên gấp gáp
làm ra động tác gì.”
Diệp Lạc vẫn vô cùng cẩn thận.
Đương nhiên là những người khác sẽ không có ý kiến gì.
Không biết từ lúc nào, ở trong cảm nhận của mọi người, Diệp Lạc biến thành
người đứng đầu.
Bọn họ đều phục tùng Diệp Lạc theo bản năng.
Đám người bắt đầu đi theo Diệp Lạc, tra xét ở xung quanh.
…
Cùng lúc đó, trong dòng thời gian, sau khi đám Diệp Lạc tiến vào tuyến thời
gian, bóng người hắc y quay trở về, vẻ mặt phức tạp nhìn tuyến thời gian.