Diệp Lạc vẫn luôn không thèm nhìn thẳng, vẫn làm theo ý mình nuốt trôi
thượng giới chi khí, muốn tăng tốc độ đột phá.
“Lớn mật!”
Giọng nói kia truyền đến, giống như vô cùng phẫn nộ Diệp Lạc đánh hết công
kích của gã ta.
Lần này Diệp Lạc ngay cả phản ứng đều không có, tiếp tục tự mình hấp thu.
Rầm!
Người nọ ở bên thông đạo phi thăng giống như sốt ruột, bị loại thái độ này của
Diệp Lạc trêu chọc nóng nảy, trực tiếp muốn đi qua thông đạo mà đến.
Đối phương đi qua, khiến thông đạo phi thăng không ngừng chấn động, mơ hồ
có dấu hiệu nghiền nát.
“Đi trở về đi!”
Diệp Lạc liếc một cái, trở tay chém ra một kiếm khí.
Kiếm khí hóa thành kim quang bất hủ, nhảy vào trong thông đạo phi thăng, trực
tiếp chém bóng người trong thông đạo phi thăng trở về.
Đồng thời, từng huyết dịch kim sắc chảy theo dòng ở trong thông đạo phi thăng.
Rất rõ ràng, bóng người kia bị một kiếm của Diệp Lạc chém bị thương.
“Tu sĩ thế gian chết tiệt! Ta nhớ kỹ ngươi rồi! Vì nhân quả này, Ngọc Hư Cung
ta kết thù với thế gian này!”
Một tiếng gầm gừ phẫn nộ truyền ra, Diệp Lạc vẫn luôn chẳng quan tâm, vẫn
nuốt trôi thượng giới chi khí.
Hắn ta cách cảnh giới Địa Tiên, chỉ thiếu một bước cuối cùng.
Rất nhanh là có thể đột phá, tăng cấp cảnh giới Đại Tiên.
Nhưng mà ngay khi Diệp Lạc đột phá tới bước cuối cùng, bỗng nhiên hắn ta
ngây ngẩn cả người.
Không đúng, hắn ta đang ở trong tuyến thời gian thời Thượng Cổ mà?
Hành động của hắn ta ở đây, có thể ảnh hưởng tới đời sau hay không?
Hắn ta kết thù với tu sĩ thượng giới ở đây, hình như ảnh hưởng tới cả thế gian?
Có thể đời sau thông đạo phi thăng bị đóng cửa, liên quan tới hành động hiện
giờ của hắn ta không?
Nghĩ như vậy, gương mặt Diệp Lạc đều âm trầm.
Không phải là thực sự vì hắn ta đấy chứ?
“Đạo hữu xin dừng bước!”
Lúc này Diệp Lạc muốn gọi người nọ bên thông đạo phi thăng lại, tốt nhất là có
thể đạt thành hòa giải với đối phương.
Nhưng giọng nói của hắn ta truyền vào trong thông đạo phi thăng, không có bất
cứ hồi âm nào.
Rõ ràng là người nọ đã rời đi.
Tâm trạng Diệp Lạc lập tức phức tạp.
Chẳng lẽ, sở dĩ đời sau thông đạo phi thăng bị phong bế, là vì hắn ta thay đổi
trong tuyến thời gian?
Chuyện này…
Chuyện này…
Diệp Lạc lập tức không còn tâm tư tiếp tục đột phá.
Hai tay của hắn ta hợp lại, thượng giới chi khí mãnh liệt bị hấp thu, bổ sung
toàn bộ cho hắn ta chỉ kém chút nữa là tới cảnh giới Địa Tiên.
Diệp Lạc thành công tăng cấp cảnh giới Địa Tiên.
Bùm!
Thăng cấp tới cảnh giới Địa Tiên Diệp Lạc mạnh hơn.
Trong động, mơ hồ có khí thế diệt thế.
Đối với Diệp Lạc mà nói, đột phá trên cảnh giới cũng có rất nhiều trợ giúp.
Cảnh giới này khiến sức chiến đấu của Diệp Lạc không nói bay vọt quá mức,
nhưng ít nhất cũng tăng lên một mảng lớn.
“Chuyện này…”
Diệp Lạc nhìn thông đạo phi thăng trước mặt, hắn ta do dự rất lâu, muốn vươn
người bay vào tìm người nọ, nhưng không rõ bên trong có tình huống gì.
Cuối cùng hắn ta chỉ có thể dời mắt nhìn đám Bạch Trạch, muốn bàn bạc với
những người này.
Không đợi Diệp Lạc mở miệng, ở phía xa có giọng nói đột nhiên vang lên.
“Đạo hữu không cần lo lắng nhiều.”
Ở trong ánh mắt của Diệp Lạc, hai bóng người kim quang bay từ đằng xa tới.
Người cầm đầu là một người đàn ông lưng đeo bảo kiếm, mặc long bào, toàn
thân tràn ngập đế vương chi khí.
Người sau cũng là một người đàn ông, toàn thân sát khí, rõ ràng là thuộc hạ.
“Đế vương chi khí thật nặng.”
Diệp Lạc nhìn người cầm đầu, đôi mắt hơi nheo lại.
Hắn ta đã đột phá cảnh giới Địa Tiên, trên người còn mang đạo quả Kim Tiên,
thuộc tiên nhân chân chính, toàn thân tiên khí, không phải phàm tục chi khí có
thể so sánh.
Nhưng đế vương chi khí của người phàm giới này, vẫn cường thịnh tới mức
khiến hắn ta phải bước nghiêng.
Có thể thấy đế vương chi khí trên người người này nồng đậm tới mức độ nào.
“Đạo hữu, ta là đại đế Chuyên Húc của nhân tộc, hiện giờ là người thống lĩnh cả
nhân tộc, lúc trước thấy hành động của đạo hữu, cố ý tiến đến tương cáo, đạo
hữu không cần lo lắng đi giải thích vì người nọ sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với
giới này, thù giữa giới này và Ngọc Hư Cung kia, đã không phải chuyện một thế
hệ, không phải dễ dàng giải quyết như thế.”
Người đàn ông đế vương “Chuyên Húc” kia hành đạo lễ cổ xưa, mở miệng nói.
“Có ý gì?”
Diệp Lạc nhíu mày, cảm thấy hơi khó hiểu.
“Thôi, mong đạo hữu nể mặt, cùng ta đi đến nơi cách đây không xa, đến lúc đó
ta chắc chắn sẽ nói rõ cho đạo hữu.”
Chuyên Húc nói như vậy.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc hơi nhíu mày, hắn ta nghĩ một lát, vẫn gật
đầu đồng ý, hắn ta truyền âm nói cho đám Bạch Trạch một tiếng.
Sau đó dẫn đám Bạch Trạch cùng rời đi với Chuyên Húc.
Bọn họ rời đi, khiến xung quanh chỉ còn lại đám tu sĩ xem náo nhiệt.