Nhưng mà đám tu sĩ xem náo nhiệt kia, lúc này nhìn về phía Diệp Lạc, ánh mắt
đều mang theo tôn kính.
Bọn họ từng tận mắt nhìn Diệp Lạc một mình chặn thông đạo phi thăng, cường
bạo đánh bại tiên nhân ở bên thông đạo phi thăng!
Thậm chí có thể khiến tiên nhân kia chảy máu!
Nhân vật tuyệt đại cỡ này, vậy mà là người giới bọn họ.
Chuyện này sao có thể không khiến bọn họ sinh ra tự hào.
Nhất là một người trong đó nhìn bóng lưng Diệp Lạc rời đi, trực tiếp nhỏ giọng
lẩm bẩm.
“Nếu sau này ta có cơ hội khai tông lập phái, nhất định phải lấy tên Càn Đế!”
Người này đang nói chuyện, những người khác cũng đang nghe, nhưng những
người khác đều cảm thấy khinh thường những lời này của hắn ta.
“Ngươi tỉnh lại đi, nếu chúng ta cho hắn cái mũ Càn Đế, vậy ngươi dám lấy tên
Càn Đế lập tông, ngươi không phải kết nhân quả với Càn Đế sao? Sau này cẩn
thận tông môn của ngươi khó giữ được.”
Có người cười nói.
Người nọ vẫn rất cố chấp với ý nghĩ của mình…
…
Thời Thượng Cổ, trước một ngọn núi cao.
Trên chỗ cao nhất ngọn núi, có một cái đình vô cùng tinh xảo.
Lúc này, xung quanh đình lóe lên ánh huỳnh quang nhàn nhạt, rõ ràng cho thấy
có trận pháp thủ hộ.
Hơn nữa uy năng của trận pháp này không thấp, trên khí tức này, vậy mà mơ hồ
so được với cảnh giới Tán Tiên, đủ để thấy trận pháp này kinh khủng cỡ nào.
Mà ở trong đình, mấy bóng người đang tụ tập ở đây.
Ở bên trái, là Chuyên Húc đế vương của nhân tộc hiện giờ, cùng với thuộc hạ
đứng sau lưng.
Ở bên phải, là đám Diệp Lạc, Bạch Trạch, Tư Nhạc.
Những người này tụ tập cùng một chỗ, người nào cũng không mở miệng trước,
đây đó đối diện, bầu không khí vô cùng ngưng kết.
Một dòng không khí quỷ dị vờn quanh.
Đế vương Thượng Cổ gặp mặt với đám Thiên Kiêu đời sau, không đơn giản chỉ
là như vậy.
Hai bên không mở miệng, nhưng trên khí tức vô ý cố ý tiến hành đối kháng.
Khiến người ta ngoài ý muốn chính là, đế vương chi khí trên người Chuyên
Húc, vẫn luôn không kém khí tức trên người đám Thiên Kiêu đời sau.
Trái lại đế vương chi khí trên người Chuyên Húc, ở một mức độ nhất định thậm
chí có thể ép được đám Thiên Kiêu đời sau.
Nhưng chuyện này ở trong tình huống không tính Diệp Lạc mới được.
Diệp Lạc vẫn luôn quá bug, cảnh giới Địa Tiên, đạo quả Kim Tiên, cận đạo chi
thể, kiếm tiên tuyệt thế.
Nhưng cho dù không tính Diệp Lạc, Chuyên Húc có thể đè ép đám Tư Nhạc,
cũng đủ thấy sự bất phàm của đế vương Thượng Cổ này.
“Xin hỏi các vị là nhân sĩ phương nào?”
Chuyên Húc không nói chuyện thông đạo phi thăng trước, mà vô cùng khách
sáo ân cần hỏi thăm.
Những lời này vang lên, chỉ trong nháy mắt phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, quét
sạch không khí quỷ dị.
Tư Nhạc, Ngải Tình, Xi Già, Lý Thành, Lâm Mạc cùng với Bạch Trạch đều
nhìn về phía Diệp Lạc, không có ý mở miệng trước.
Mà vốn định để Diệp Lạc nói.
“Tán tu.”
Vẻ mặt Diệp Lạc không đổi, thản nhiên nói một câu như thế.
Chuyên Húc nghe thấy vậy, khóe miệng hơi giật giật, hắn ta không phải kẻ
ngốc, đương nhiên nghe ra được Diệp Lạc không muốn nói thật, cho nên mới
nói một câu “tán tu” như vậy.
Nhưng mà, những lời này quá không có hàm lượng kỹ thuật ấy chứ?
Tốt xấu gì nói dối cũng nên tìm lý do hẳn hoi, một cường giả thực lực tuyệt thế,
nói là tán tu, đây là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của hắn ta sao?
Thôi vậy, thực lực của đám người này tuyệt đỉnh, có thể không đắc tội, đừng
nên đắc tội thì hơn.
“Nếu đạo hữu cảm thấy mình là tán tu, vậy ta coi như là tán tu đi. Đạo hữu có
biết, mối thù giữa giới này và Ngọc Hư Cung thượng giới không?”
Chuyên Húc khẽ thở dài một hơi, mở miệng nói.
“Giới này và Ngọc Hư Cung vốn có thù oán ư? Vì sao lại như thế?”
Diệp Lạc hơi nhíu mày, mở miệng hỏi một câu.
Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng hắn ta im lặng thở phào nhẹ nhõm một
hơi.
Không phải hắn ta làm là được.
Nói thật hắn ta hơi sợ, là vì hắn ta thay đổi tuyến thời gian, mới khiến thông đạo
phi thăng của đời sau bị phong bế, vô số sinh linh bất hạnh không thể phi thăng,
tiên lộ đoạn tuyệt.
Nếu thực sự là như vậy, vậy nghiệp lực của hắn ta không thể nói nổi.
“Đúng vậy, giới này có thù oán với Ngọc Hư Cung thượng giới, đã không phải
chuyện một thế hệ, nói ra thì dài, chuyện này phải nói từ đế giả đời thứ nhất của
nhân tộc…”
Chuyên Húc không có tâm tư giấu diếm, nói rõ mọi chuyện lớn nhỏ cho đám
Diệp Lạc nghe.
Dựa theo cách nói của Chuyên Húc, nhân tộc ở rất lâu trước đây còn chưa thống
nhất, vẫn là sau khi một đế giả đứng đầu nhân tộc xuất hiện, mới thống nhất cả
nhân tộc.
Nhưng mà con đường thống nhất của vị đế giả đứng đầu nhân tộc kia rất không
dễ dàng, sau khi trải qua vô số khó khăn mới thành công.