Ở trong cuộc chiến cuối cùng, đế giả đứng đầu nhân tộc và một vị phong hoa
tuyệt đại của nhân tộc cùng muốn tranh giành thống nhất nhân tộc, trở thành
cuộc chiến giữa đế giả binh chủ.
Trận chiến ấy, nhân đế không địch lại binh chủ, ép bất đắc dĩ, nhân đế chỉ có thể
cầu cứu thượng giới, muốn tu sĩ cường đại ở thượng giới giúp đỡ.
Tu sĩ cường đại ở thượng giới đúng là giúp đỡ, nhưng đưa ra rất nhiều yêu cầu.
Nhân đế cảm thấy những yêu cầu này không quá đáng, cho nên đồng ý.
Có tu sĩ thượng giới giúp đỡ, nhân đế dễ dàng đánh bại binh chủ, trở thành đế
giả đứng đầu nhân tộc.
Đối với những tu sĩ thượng giới này, đương nhiên là nhân đế cũng mang ơn, sau
khi đồng ý tất cả những điều kiện xong, thì định tiễn đám tu sĩ thượng giới rời
đi.
Nhưng đám tu sĩ thượng giới lật lọng, muốn chiếm cả thế gian này.
Đương nhiên là nhân đế không đồng ý, thống lĩnh cả nhân tộc, ép đám tu sĩ
thượng giới rời đi.
Đám tu sĩ thượng giới này sợ nghiệp lực, căn bản không dám tàn sát cả nhân
tộc, ép tới bất đắc dĩ, chỉ có thể rời đi.
Cứ thế, giới này xem như kết thù với thượng giới.
Mà đám tu sĩ thượng giới này, đều là người của Ngọc Hư Cung thượng giới.
Cho nên giới này xem như kết thù với Ngọc Hư Cung.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu.
Sau khi trải qua mấy đời phát triển, thù hận giữa giới này và Ngọc Hư Cung
mới càng lúc càng lớn, mãi đến sau này, Ngọc Hư Cung trực tiếp trở mặt, trắng
trợn nhằm vào phi thăng giả giới này, hai bên mới tính là như nước sôi lửa
bỏng.
Nghe xong tất cả chuyện xưa, Bạch Trạch kiến thức rộng rãi còn đỡ, đám Diệp
Lạc thì có chút cảm khái.
Không ngờ kẻ địch mạnh bên ngoài thông đạo phi thăng đời sau nói, là vì
chuyện này.
Đám Diệp Lạc nghe xong, bắt đầu hỏi thăm chi tiết mọi chuyện, cũng không
câu nệ gì, bọn họ muốn biết càng nhiều hơn về chuyện thời Thượng Cổ.
Trái lại Lý Thành đứng trong góc vẻ mặt hoảng hốt, không chú ý cuộc nói
chuyện.
Tinh thần hắn ta đều bị lá cờ Đại Đường trong đầu hấp dẫn.
Lá cờ kia đang ở trong tâm thần hắn ta, nói chuyện với hắn ta.
“Cho nên bây giờ ngươi đã biết, lúc ấy ta không lừa ngươi chưa?”
Trong lá cờ, một giọng nói truyền ra.
“Ngọc Hư Cung kia rất mạnh ư?”
Lý Thành đặt câu hỏi trong lòng, hắn ta không có ý biện luận với lá cờ này.
Hắn ta chỉ muốn biết, Ngọc Hư Cung này mạnh như thế nào.
“Đương nhiên là Ngọc Hư Cung rất mạnh, đại sư huynh Thiên Kiêu của ngươi
đến Ngọc Hư Cung kia, chỉ có thể tính là hạng hai.”
Lá cờ bình tĩnh trả lời Lý Thành.
“Mạnh như vậy sao?”
Đồng tử Lý Thành co rút lại.
Đại sư huynh mạnh, hắn ta biết, gần như là núi cao hắn ta không thể vượt qua,
nhưng mà người như vậy, ở trong Ngọc Hư Cung chỉ có thể tính là hạng hai?
“Nếu không thì ngươi cho là thế nào? Nhưng mà ngươi cũng không cần phải sợ,
sau lưng ngươi có Đại Đường tiên triều, năm đó khi Đại Đường mới phi thăng,
Ngọc Hư Cung kia cũng muốn đánh úp, nhưng dưới cơn giận của bệ hạ, phát
binh trăm vạn, đánh cho Ngọc Hư Cung không ngẩng đầu lên được. Trận chiến
ấy, là Đại Đường lập quốc chi chiến, đến bây giờ thượng giới còn có một câu,
muốn đánh bại quân đội Đại Đường, trừ phi Tiên Đế mặc giáp trụ tự mình tham
chiến!”
Trong lá cờ lại truyền đến một câu.
Lần này trong lời nói của nó mang theo tràn ngập kiêu ngạo, giống như vô cùng
kiêu ngạo.
Lý Thành không để ý tới lời lá cờ nói, mà cúi đầu tự hỏi.
Đại sư huynh không so được với Ngọc Hư Cung gì đó kia.
Như vậy…
Đổi thành sư tôn của bọn họ thì sao?
…
Trong một vùng không gian kim sắc huyền ảo, vô số ánh huỳnh quang không
ngừng dũng mãnh nhập vào trong không gian kim sắc.
Những ánh huỳnh quang này không ngừng hội tụ về một phương hướng, sau khi
phi độn một lát, cuối cùng tất cả đều trốn vào trong một quang kén rất to.
Trên quang kén vĩ đại kia, vô số phù văn kim sắc lóe lên từ trong, thiên uy
mênh mông cuồn cuộn tràn ngập bên trong, khí thế vô cùng đáng sợ đang lượn
lờ.
Không biết qua bao lâu, trên kén to này đột nhiên bắt đầu chuyển động, khí tức
tràn ngập ở tầng ngoài quang kén bắt đầu chuyển động mãnh liệt, giống như có
thứ gì đó sắp chui từ trong ra.
Răng rắc…
Trên quang kén xuất hiện từng vết nứt.
Ngay sau đó, bùm một tiếng, quang kén tứ phân ngũ liệt, từng đợt quang mang
chói mắt chiếu rọi cả vùng không gian.
Đợi hào quang biến mất, quang kén đã sớm biến mất, chỉ còn lại một bóng
người lẳng lặng ngồi khoanh chân.
Bóng người kia toàn thân kim sắc, quanh người có từng đợt kim quang hình
thành kim lăng quấn quanh, nhưng hắn ngồi ở đó, có một loại thiên uy vô
thượng tràn ngập, giống như hắn chính là trời, trời chính là hắn.
Nếu có đệ tử của Vô Đạo Tông ở đây, nhất định sẽ dễ dàng nhận ra, người này
chính là Sở Duyên.