Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 969

Lúc này, đôi mắt Sở Duyên nhắm chặt, giống như hiểu được gì đó.

Khoảng một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi mở mắt.

Khi hắn mở mắt ra, hai kim quang từ trong mắt hắn bắn ra, uy áp đáng sợ hàng

lâm, tất cả không gian kim sắc run rẩy không thôi, giống như có khả năng

nghiền nát bất cứ lúc nào.

“Dung hợp thành công rồi hả? Đây cũng là Thiên Đạo sao?”

Sở Duyên chậm rãi vươn tay, nhìn lòng bàn tay mình.

Hắn có thể cảm nhận được rõ, trạng thái của bản thân hắn.

Là loại cảm giác một ý niệm, giống như có thể khống chế cả Thiên Địa này.

Đồng thời, hắn dung hợp với Thiên Đạo, cũng hiểu rõ toàn bộ.

Hiện giờ hắn chính là Thiên Đạo chi thân, nhưng chưa hoàn toàn là Thiên Đạo,

bởi vì nguyên thân của hắn có một nửa thần quang thiên ngoại.

Đồng nghĩa với việc hắn có được vị cách của Thiên Đạo, nhưng không hoàn

toàn là Thiên Đạo.

Loại trạng thái này vô cùng tốt.

Bởi vì vị cách của Thiên Đạo sẽ không hạn chế hạn mức cao nhất của hắn, còn

có thể mang tới cho hắn nhiều ưu đãi.

“Tranh giành giữa thời đại cũ mới…”

“Đám Lạc Nhi vượt tuyến thời gian, muốn đột phá sao?”

“Hơn một nửa thần quang hình thành Nguyên Sơ, chuẩn bị tuyên chiến với thời

đại mới?”

“Đúng là có nhiều việc.”

Sở Duyên khẽ nhíu mày.

Địa vị của hắn tôn quý tôn sư Thiên Đạo, đương nhiên một ý niệm sẽ biết vùng

Thiên Địa này có chuyện gì.

Thời đại cũ mới tranh giành, liên quan rất nhiều chuyện, trong đó quan trọng

nhất chính là Thiên Đạo mới cũ tranh giành.

Thiên Đạo cũ muốn thay thế Thiên Đạo mới, Thiên Đạo mới cũng muốn hủy

diệt Thiên Đạo cũ.

Đương nhiên Thiên Đạo mới chính là Sở Duyên hắn.

Đại biểu của Thiên Đạo cũ là Nguyên Sơ dung hợp nửa thần quang thiên ngoại.

“Phiền phức.”

Sở Duyên hơi bất đắc dĩ.

Nguyên Sơ kia chính là hệ thống lúc trước, vẫn luôn bám trên người hắn, xem

như là hắn.

Thoát thai trên người hắn, là một nửa thần quang biến thành.

Còn là đại biểu của Thiên Đạo cũ.

Loại tồn tại này, hắn căn bản không đánh lại, hay là nói, không phải không đánh

lại, mà rất khó thắng.

Chẳng khác nào đang chiến đấu với chính mình.

Đánh bại người khác rất dễ dàng, đánh bại chính mình mới khó khăn nhất.

“Thôi, hiện giờ cũng không có cách nào khác giải quyết, Thiên Đạo dung hợp

với ta, nhưng không dung hợp toàn bộ, còn cần một chút thời gian mới được.

Trái lại có thể tạm thời không quản, đợi hoàn toàn dung hợp lại đi giải quyết

việc này thì hơn.”

Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm.

Giọng nói của hắn vang vọng trong không gian kim sắc.

So với lúc trước rất lỗ mãng, Sở Duyên hiện giờ tăng thêm một phần uy

nghiêm, lời nói hành động tràn ngập thành thục.

Sau khi nói xong những lời này, Sở Duyên muốn khoanh chân, tiếp tục dung

hợp hoàn toàn với Thiên Đạo.

Hắn dung hợp cần không ít thời gian.

Chỉ sợ trong quá trình dung hợp, đã xảy ra chuyện gì hắn không thể biết.

Sở Duyên do dự một lát, một tay của hắn nhẹ nhàng điểm lên không trung một

cái.

Ngón tay hắn đụng tới hư không, từng đạo gợn sóng khuếch tán ra, tản về bốn

phương tám hướng.

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã bày ra một chút đường lui.

Hắn cho 15 đệ tử của hắn một số đặc quyền, trong tình huống đặc biệt, có thể

mượn Thiên Đạo chi lực thêm vào.

Sau khi làm xong những chuyện này, Sở Duyên mới chuẩn bị nhắm hai mắt lại,

bắt đầu hành trình dung hợp của mình.

Nhưng hắn còn chưa nhắm mắt, đột nhiên lại nhận ra gì đó.

Ánh mắt Sở Duyên nhìn sang một bên.

Ở trong tầm mắt hắn, hắn thấy mỗi đại lục sáp nhập với đại lục Thần Hành,

cũng thấy rất nhiều sinh linh, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Từ Ngự.

“Ứng kiếp mà sinh? Chí Tôn trời sinh? Thiên Đạo cũ không thấy làm càn cỡ

nào à? Thực sự tụ tập tất cả Thiên Kiêu ở bên cạnh ta?”

Khóe miệng Sở Duyên hơi giật giật.

Hắn nhìn ra được, trong mệnh Từ Ngự có một kiếp, tư chất cường đại, chính là

vì một kiếp này mà sinh.

Một kiếp này không đáp lại ở vùng Thiên Địa này, mà đáp lại ở vùng khác.

Nhưng mà không ngờ tới, nhân vật cỡ này cũng tụ tập bên cạnh hắn.

Sở Duyên bất đắc dĩ lắc đầu, hắn vươn tay lại nhẹ nhàng điểm một cái, cho Từ

Ngự một đặc quyền.

Làm xong những chuyện này, Sở Duyên mới nhắm mắt, bắt đầu tiếp tục dung

hợp.



Cùng lúc đó, thời Thượng Cổ.

Trong đình, đám Diệp Lạc còn tiếp tục nói chuyện với Chuyên Húc.

“Nói như vậy, không phải lỗi tại ta, như thế Chuyên Húc đạo hữu, ngươi nói

nhiều với ta như vậy làm gì?”

Diệp Lạc nhìn về phía Chuyên Húc, thản nhiên hỏi.

Hắn ta không tin, Chuyên Húc là đặc biệt nói về chuyện cũ này.

Không có toan tính, vậy mới kỳ lạ.

“Đạo hữu rất thông minh, ta muốn đạo hữu có thể theo ta, cùng cả nhân tộc,

cùng thi hành một kế hoạch, ta nguyện ý xưng kế hoạch này là “tuyệt địa thiên

thông”!”

Trong mắt Chuyên Húc lóe lên tinh quang, chậm rãi nói.

Hắn ta biểu đạt ý của mình, hắn ta muốn kéo đám Diệp Lạc nhập bọn
Bình Luận (0)
Comment