Nhưng tuy giải quyết được nghiệp lực này, nhưng nhân quả giữa hắn ta và tiểu
tử kia, lại kết xuống?
Bóng người hắc y nhìn Lý Thành đứng bên kia, muốn khóc, nhưng khóc không
thành tiếng, hắn ta im lặng rất lâu, mới mở miệng nói với đám Diệp Lạc.
“Các ngươi không thể ở lại thời gian này, mỗi khi dừng lại, đều có nhân quả
thêm lên người các ngươi, nếu như không sợ tương lai đáp lại, có thể ở đây lâu
dài.”
Bóng người hắc y nói câu này xong, thì xoay người rời đi.
Tốc độ của hắn ta rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến mất ở phía chân trời.
Chỉ còn lại đám Diệp Lạc đưa mắt nhìn nhau, không biết làm sao.
…
Bóng người hắc y rời khỏi vùng Thiên Địa kia về dòng thời gian.
Vừa tới dòng thời gian, bóng người hắc y chuẩn bị chạy trốn.
Hắn ta có dự cảm, nếu hắn ta lại không chạy trốn, sẽ có người tới tìm hắn ta.
Bóng người hắc y vừa định chạy trốn, một hư ảnh quanh người đầy bát quái từ
bên kia dòng thời gian đi tới.
“Haizz, đợi đã, đợi đã, bệ hạ mời ngươi qua làm khách.”
Bóng người bát quái kia chưa đến, giọng nói đã tới trước.
Nghe thấy câu này, gương mặt bóng người hắc y đều âm trầm.
Quả nhiên!
Quả nhiên!
Dự cảm của hắn ta không sai!
Con mẹ nó, quả nhiên là phiền phức tới.
Đại Đường này lại muốn tới dọa dẫm.
Đáng ghét!
Bóng người hắc y kia rất hận.
Rõ ràng là hắn ta tới dòng thời gian mò công đức, bây giờ hoàn toàn là lỗ vốn.
Hơn nữa, còn mang theo thế lực sau lưng hắn ta cùng lỗ vốn.
Lần này thế lực sau lưng hắn ta không thanh toán cho hắn ta, vậy thì hắn ta sẽ
xong đời.
Bóng người hắc y nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có biện pháp, hắn ta chỉ
có thể đợi bóng người bát quái kia đi tới, trừ chuyện đó ra, không còn biện pháp
khác.
Hắn ta trơ mắt nhìn bóng người bát quái đi tới, sau đó không nói một lời đi theo
bóng người bát quái kia rời đi…
…
Trong tuyến thời gian thời Thượng Cổ, trên núi Côn Luân, đám Diệp Lạc gặp
Chuyên Húc.
Hai bên đối diện rất lâu, không ai mở miệng.
Chuyện tuyệt địa thông thiên xem như đã định.
Sau khi bóng người hắc y ra tay, bên Ngọc Hư Cung đâu dám trở lại mạo phạm.
Không nằm ngoài dự liệu, Ngọc Hư Cung lựa chọn chặt đứt thông đạo phi
thăng, khiến cho một giới này không thể phi thăng nữa.
Thông đạo phi thăng bị đoạn tuyệt, đại biểu tu sĩ không thể phi thăng.
Theo thời gian trôi qua, sớm muộn gì giới này cũng sẽ lưu lạc thành bụi, có lẽ
sau này sẽ là loại phàm nhân giữa đường.
“Chuyên Húc cảm ơn các vị đã ra tay giúp đỡ! Nếu như không có các vị ra tay,
có lẽ giới này thực sự sẽ diệt vong trên tay ta.”
Chuyên Húc cúi người thật sâu với đám Diệp Lạc, vô cùng cảm khái.
Hắn ta biết rõ, nếu như không có đám Diệp Lạc, kế hoạch “tuyệt địa thiên
không” của hắn ta tuyệt đối không thể thành công.
Thậm chí hắn ta còn khiến giới này diệt vong.
Nếu thực sự là như vậy, vậy hắn ta sẽ thành tội nhân.
“Đạo hữu không cần đa lễ, chuyện này vốn là chuyện ta nên làm, nhưng mà lần
này tới, không phải cố ý để ngươi cảm ơn bọn ta, bọn ta nên rời đi, không biết
chuyện tu luyện của tu sĩ trong giới này, ngươi có biện pháp khác không?”
Diệp Lạc tiến lên một bước, thản nhiên nói.
Hắn ta hỏi ra câu hỏi hắn ta muốn biết.
Ở trong trí nhớ của hắn ta, tiên lộ đoạn tuyệt, Thiên Địa giao cho chúng sinh
linh căn để hạn chế chúng sinh, là vạn năm trước thời đại của hắn ta.
Thời đại này cách thời đại của bọn họ, rất lâu.
Không có khả năng bắt đầu từ thời đại này, tiên lộ đoạn tuyệt.
“Các ngươi phải rời đi ư? Đi đâu?”
“Chuyện tu luyện này, đương nhiên là ta có biện pháp giải quyết, cho dù thế
nào, cũng không thể khiến tu sĩ giới này bị đoạn tuyệt con đường phía trước như
vậy. Có khả năng sau này sẽ tu hành khó hơn, nhưng không đến mức bị đoạn
tuyệt.”
Chuyên Húc lắc đầu nói.
“Bọn ta đi về thời đại thuộc về bọn ta.”
Diệp Lạc trả lời một câu, trong lòng im lặng tính ra cách nói của Chuyên Húc.
Có lẽ dựa theo tuyến thời gian đẩy đi, sau này Chuyên Húc chắc chắn là tìm
được biện pháp gì đó, có thể kéo dài tiên lộ.
Nhưng mà không biết sau này xảy ra chuyện gì, dẫn đến Thiên Địa thay đổi,
tiên lộ bị đoạn tuyệt lần nữa.
“Thời đại thuộc về các ngươi ư? Có ý gì? Các đạo hữu, ta hi vọng các ngươi có
thể ở lại, lần này ở trong kế hoạch kia, các ngươi đã có cống hiến rất lớn, nếu
tiến hành một chút, đế giả và người cầm quyền kế nhiệm nhân tộc kế tiếp tuyệt
đối là các ngươi, ta cũng cam tâm tình nguyện nhường vị trí cho các ngươi!”
Bỗng nhiên Chuyên Húc vô cùng thành khẩn nhìn về phía Diệp Lạc, nói ra
những lời này.
Những lời này nói ra, cho dù là Diệp Lạc hay là đám Bạch Trạch, Tư Nhạc, đều
bị hoảng sợ.
Nhường vị trí đế giả nhân tộc cho Diệp Lạc?