Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 977

Nếu tiếp nhận, chỉ sợ cả tuyến thời gian đều rối loạn đúng không?

Ánh mắt Bạch Trạch và đám Tư Nhạc, Tử Tô đều nhìn về phía Diệp Lạc, có

lòng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không mở miệng nói gì.

Bọn họ tin tưởng vào lựa chọn của đại sư huynh nhà mình.

“Không cần, Chuyên Húc đạo hữu, bọn ta không thuộc về thời đại này, bọn ta

thực sự phải đi.”

Diệp Lạc quả quyết từ chối.

“Các ngươi thực sự muốn đi sao? Rốt cuộc các ngươi muốn đi đâu?”

Chuyên Húc lập tức sốt ruột hỏi.

Hắn ta thực sự muốn Diệp Lạc kế nhiệm vị trí đế giả của nhân tộc.

Nghĩ thì nghĩ hay lắm, nhưng không ngờ Diệp Lạc lại từ chối.

Đối mặt với những lời này, đám Diệp Lạc không đáp lời, mà nhao nhao đạp

không tiến lên, tính toán rời đi, quay về thời không của mình.

Bọn họ đã đột phá Tiên Cảnh, còn góp nhặt rất nhiều thượng giới chi khí trong

Thiên Địa, có thể trở về cho những đồng môn sử dụng, không cần phải tiếp tục

ở đây.

Bùm!

Mọi người lên không, chuẩn bị rời đi.

Chuyên Húc vội vàng đạp không muốn đuổi kịp, sau khi bay một khoảng thì

dừng lại, hơi bất đắc dĩ nhìn đám Diệp Lạc rời đi.

“Các đạo hữu muốn rời đi, ta không ngăn được, nhưng không biết trước khi rời

đi, các đạo hữu có thể cho ta biết thân phận thật của các ngươi hay không?”

Chuyên Húc thở dài hỏi.

Đám Diệp Lạc không đáp lời, tiếp tục rời đi.

Rất nhanh, bóng dáng bọn họ biến mất trong bầu trời.

Chuyên Húc đứng ở chỗ bọn họ rời đi, rất lâu sau, mới có một câu truyền từ bầu

trời xuống.

“Người đời sau, vì cầu đột phá, nghịch dòng thời gian mà đến, bây giờ đã đột

phá, đương nhiên rời đi…”

Người đời sau!

Nghịch dòng thời gian mà đến!

Hai câu này, giống như hai tảng đá to, đập mạnh lên trái tim Chuyên Húc.

Cả người Chuyên Húc đều thất thần tại chỗ, đôi mắt đờ đẫn.

Một lát sau, Chuyên Húc mới lấy lại tinh thần, hắn ta ngẩng đầu nhìn bầu trời

lần nữa, cười to.

“Người đời sau! Người đời sau!”

“Đời sau có Thiên Kiêu cỡ này, chẳng trách năm đó đế giả đứng đầu nói, đời

sau chỉ mạnh hơn hiện giờ!”

Chuyên Húc chiếm được những lời này, trong lòng an bình hơn.

Hắn ta không cần phải lo lắng về đời sau, cũng sẽ không cảm thấy đời sau sẽ tàn

phá không chịu nổi.

Gặp được Thiên Kiêu như Diệp Lạc. hắn ta hiểu rõ toàn bộ.

Đời sau, đương nhiên là đại thế sáng chói!

Chuyên Húc trong lòng an bình quay về đại lục, buông xuống tác phong chiến

đấu nhất quán, bắt đầu điều động nhân tộc chi lực, tu thân dưỡng tính, đồng thời

cũng bắt đầu giao hảo với chủng tộc khác.

Hơn nữa Chuyên Húc tiêu phía giá lớn xong, mua chuộc quan hệ giữa giới này

với đài phi thăng khác, khiến tu sĩ đạt tiêu chuẩn tu sĩ, có thể “âm thầm vượt

biên” tới thượng giới.

Coi như là bù lại chuyện tiên lộ bị đoạn tuyệt.

Trong lúc Chuyên Húc tại vị, giai đoạn đầu dũng mãnh thiện chiến, dẫn dắt

nhân tộc hoành áp thiên hạ, giai đoạn sau làm ra rất nhiều chuyện hữu ích cho

cả thiên hạ, gần như đến giai đoạn sau, cho dù là chủng tộc gì, bất cứ tu sĩ gì,

nhắc tới Chuyên Húc đều lộ ra vẻ tôn kính…



Trong dòng thời gian, Diệp Lạc và đám Bạch Trạch lao ra khỏi dòng thời gian.

Khi bọn họ rời khỏi dòng thời gian, từng đợt ánh huỳnh quang bay ra, bù lại lỗ

hổng tuyến thời gian bị bọn họ xé ra.

“Các sư đệ sư muội, Bạch tiền bối, đi thôi, bây giờ có thể quay trở về.”

Diệp Lạc nhẹ giọng mở miệng.

“Xin nghe theo mệnh lệnh của đại sư huynh.”

“Diệp tiểu hữu quyết định là được.”

Đám Tư Nhạc và Bạch Trạch đều mở miệng.

Mọi người gật đầu, bắt đầu quay về thời đại thuộc về mình.

Trên đường phi hành, bỗng nhiên Xi Già mở miệng hỏi.

“Đại sư huynh, Bạch tiền bối, lúc trước nghe nói Tiên Cảnh, không phải phân là

Tán Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, Chân Tiên, Kim Tiên sao?”

“Vì sao những tu sĩ thượng giới, có người nói đại sư huynh là Tiên Vương?”

Xi Già hỏi vấn đề này.

Cũng là vấn đề trong lòng mọi người, trong đó bao gồm cả Diệp Lạc.

Những người khác không có cơ hội đặt câu hỏi mà thôi.

Hiện giờ Xi Già hỏi, tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Diệp Lạc và Bạch

Trạch.

“Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta sống đến hôm nay, chưa tới trăm năm, ta đâu biết

những chuyện này?”

Diệp Lạc xua tay nói.

Sau khi hắn ta nói xong, thì dời mắt nhìn về phía Bạch Trạch.

Lão ta không biết, nhưng Bạch Trạch sống vô số năm, hẳn là biết rõ?



Chỉ trong nháy mắt, lại một năm trôi qua.

Một ngày này, Thái Nhất Kiếm Tông, trên chủ điện, chỗ vị trí đầu não.

Diệp Lạc lẳng lặng ngồi ở đó, vẻ mặt hắn ta không chút thay đổi nhìn chằm

chằm vùng hư không phía trước, không biết suy nghĩ chuyện gì.

Cách bọn họ từ dòng thời gian mà ra, đã qua một năm.

Trong một năm này, bên đại lục Thần Hành đều đã chuẩn bị chiến tranh, trên cơ

bản đệ tử của Vô Đạo Tông đã đột phá cảnh giới Tán Tiên, trong lúc này chiến

lực tăng mạnh.

Nhưng mà Diệp Lạc vẫn có chút không tự tin đối với cấp bậc chiến lực như vậy.
Bình Luận (0)
Comment