Đám yêu ở nơi này biết rất rõ tính khủng bố của Nguyên Sơ.
Bọn họ có trực giác, cho dù bọn họ cùng tiến lên, cũng chưa chắc địch lại
Nguyên Sơ khủng bố này!
“Bái kiến yêu chủ!”
Trong vạn yêu cung, lúc này bầy yêu hành lễ với yêu chủ Nguyên Sơ.
“Các vị đứng dậy đi, ban thưởng ngồi cho yêu đế, yêu hoàng.”
Nguyên Sơ tùy ý xua tay, nhẹ nhàng bâng quơ đỡ bầy yêu dậy.
Hắn ta tùy ý lập ra hai chỗ ngồi khác bên cạnh chỗ ngồi của mình, để Đế Tuấn
và Đông Hoàng Thái Nhất ngồi xuống.
Đợi Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất ngồi xuống xong, hắn ta mới mở miệng
lần nữa.
“Nói vậy các vị đã biết chuyện quyết chiến lần này? Nhận lệnh của Thiên Đạo,
triệu tập tất cả lực lượng của thời đại cũ, đi tới Côn Luân quyết chiến với thời
đại mới.”
Nguyên Sơ tùy ý nói.
“Đương nhiên là bọn ta biết, toàn bộ đều nghe lệnh của yêu chủ!”
Bầy yêu nhao nhao mở miệng, ồn ào lấy Nguyên Sơ làm vương.
Không phải bọn họ không có ý kiến của mình, mà bọn họ đã quen yêu chủ độc
tài.
“Hả? Các ngươi đều có ý này à? Vậy yêu đế yêu hoàng thì sao? Các ngươi có ý
kiến gì không?”
Nguyên Sơ dời mắt nhìn Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn.
“Không có ý kiến.”
Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất liếc mắt nhìn nhau một cái, đều đứng dậy,
nói như vậy.
“Nếu đều không có ý kiến, vậy bổn tọa tự mình quyết định, người sống lại trong
thời đại cũ, cho dù già trẻ, đều có sức chiến đấu. Ý của bổn tọa chính là triệu tập
tất cả thời đại cũ, trong cuộc chiến này, lớn đến bổn tọa, nhỏ thì bất cứ yêu binh
nào, đều tự mình ra sân!”
Nguyên Sơ nói như vậy.
Hắn ta muốn tất cả thời đại cũ đều xông lên, cho dù là yêu binh nhỏ yếu nhất,
cũng phải đích thân ra trận.
Bầy yêu và Đông Hoàng Thái Nhất, Đế Tuấn đều bị cực đoan của Nguyên Sơ
dọa nhảy dựng.
Nhất là Đế Tuấn.
Lão ta từng đứng đầu yêu tộc, từng là Thiên Đế.
Cho dù hắn ta từng tự mình dẫn dắt trận đại chiến kia, cũng không cực đoan
như vậy.
Lão ta sẽ lựa chọn giữ lại gốc rễ của yêu tộc, cho dù thất bại, vẫn có một phần
yêu tộc sống sót, đâu giống như Nguyên Sơ, cực đoan tới cực hạn.
Là thua hoặc thắng.
Thực sự không có lựa chọn thứ hai.
“Sao thế, các ngươi có ý kiến gì à?”
Nguyên Sơ thản nhiên nhìn thoáng qua bầy yêu, hỏi.
“Không có, xin nghe theo lệnh của yêu chủ!”
Bầy yêu vội vàng mở miệng, bọn họ đâu dám phản bác Nguyên Sơ.
“Vậy cứ quyết định như thế đi.”
Nguyên Sơ đập bàn, quyết định.
Bầy yêu đâu dám có ý kiến, chỉ có thể đồng ý.
…
Thời đại cũ mới đều dốc toàn lực chuẩn bị chiến tranh.
Hai bên gần như rất có hiểu ngầm, không đến núi Côn Luân trước tiên, mà tích
góp lực lượng.
Đợi tích tụ đủ lực lượng, mới tới núi Côn Luân.
Hai bên trải qua thêm gần nửa năm, mới bắt đầu chuyển động.
Hai bên thời đại cũ thời đại mới đều bắt đầu đi tới núi Côn Luân.
Chẳng qua bọn họ không phải trực tiếp đến.
Thời đại cũ kiến tạo thông đạo không gian, tiến hành đến núi Côn Luân.
Mà thời đại mới thì ở giữa không trung tạo ra một thứ so được với pháp bảo
kim kiều, thông núi Côn Luân.
Thông đạo hai bên đều thành lập.
Rất nhanh, bọn họ dẫn chiến lực mỗi bên đến núi Côn Luân.
Người thời đại cũ đến núi Côn Luân xong, nhanh chóng chiếm cứ phía tây núi
Côn Luân.
Người của thời đại mới không cam lòng yếu thế, vừa tới nhanh chóng chiếm
lĩnh phía đông núi Côn Luân.
Hai bên mỗi bên chiếm lấy một nơi, trái lại người nào cũng không khai chiến
trước, duy trì cứng ngắc.
Loại cứng ngắc này giằng co hơn nửa tháng, mãi đến khi Nguyên Sơ tới, mới bị
phá vỡ.
Sau khi Nguyên Sơ tới, định ngày hẹn với mấy vị đỉnh cao trong thời đại mới,
cũng chính là đám Diệp Lạc.
Miệng nói rằng, muốn gặp mặt trước khi quyết chiến.
Đương nhiên là đám Diệp Lạc cũng không e ngại, đồng ý ngay.
Cấp cao hai bên hẹn gặp nhau ở núi Côn Luân.
Hành động này, cũng dẫn tới vô số cường giả thời đại cũ mới đề phòng, bọn họ
nhao nhao vây lên đỉnh Côn Luân, một khi xảy ra chuyện gì, có thể chuẩn bị trợ
giúp bất cứ lúc nào.
Nhưng nhưng so với thời đại mới khẩn trương, rõ ràng thời đại cũ không để
bụng rất nhiều.
Có lẽ cảm thấy nếu Nguyên Sơ bị giết, mới là kỳ lạ…
…
Ngay chính giữa Thiên Địa, không phải hải vực gì đó, mà là một ngọn núi cự
đại.
Ngọn núi này tên là “Côn Luân”.
Từ xưa tới nay ngọn núi này luôn sừng sững ở nơi này, ở phía xa trông qua,
ngọn núi này cao giống như thiên trụ, một nửa chống trời, một nửa chống đất,
khiến cả Thiên Địa không sụp xuống.
Lúc này, ở trên núi Côn Luân, yêu khí, sinh khí cuồn cuộn, các loại khí thể pha
tạp cuốn cùng một chỗ, có vẻ hỗn loạn không chịu nổi.
Trên đỉnh núi, lại càng có từng khí thế vô cùng cường đại tồn tại.
Trên ngọn núi, hai bên lấy hai bên đông tay đứng tách ra.
Người của thời đại mới ở phía đông Côn Luân, người thời đại cũ thì ở phía tây
Côn Luân, phân vô cùng rõ ràng.