Trên phía tây ngọn núi Côn Luân, người trái lại rất ít, trong đó chỉ có mấy yêu
thánh sừng sững ở đó, còn có Nguyên Sơ cầm đầu.
Nguyên Sơ đứng đó, khí thế áp toàn bộ, cho dù là yêu khí cuồn cuộn sau lưng,
vẫn không thể che giấu nửa phần hắn ta, khí tràng cường đại chấn nhiếp toàn
bộ.
Trái lại bên phía đông núi Côn Luân, Diệp Lạc dẫn theo mấy đệ tử của Vô Đạo
Tông, cùng đám Tôn Ngộ Không, Kabbalah hội tụ một chỗ, ở phía xa đối diện
với Nguyên Sơ.
Vốn khí thế của bọn họ phóng ra toàn bộ, còn có địa vị ngang với Nguyên Sơ.
Nhưng khi đám Diệp Lạc thấy Nguyên Sơ xong, khí thế lập tức hỗn loạn lên,
chỉ trong khoảng thời gian ngắn, lại bị Nguyên Sơ đè ép xuống.
Đám Diệp Lạc nhìn thấy Nguyên Sơ, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Đây không phải là sư tôn sao, sư tôn ở bên thời đại cũ ư?
Chuyện này khiến bọn họ sợ tới mức thiếu chút nữa từ bỏ ý nghĩ đứng sóng đôi.
Đùa gì thế, đánh với sư tôn, bọn họ lấy gì đánh, lấy đầu à?
May mà Lý Thành nhanh chóng kịp phản ứng, bảo mọi người đừng bối rối, cảm
thấy người nọ không phải là sư tôn của bọn họ.
Được nhắc nhở như vậy, đám Diệp Lạc mới hơi hoàn hồn, cẩn thận quan sát.
Đúng là nhìn ra được manh mối.
Bọn họ phát hiện tuy thần thái của Nguyên Sơ rất tương tự với sư tôn bọn họ,
nhưng khí thế, khí chất hoàn toàn không có hương vị của sư tôn bọn họ.
Đó là đồ giả mạo!
Đám Diệp Lạc nhanh chóng xác định được.
Bọn họ không biết vì sao đồ giả mạo này xuất hiện, nhưng khiến bọn họ nhẹ
nhàng thở ra, không phải sư tôn là được.
Nếu như thực sự là sư tôn, bọn họ khỏi cần đánh nữa.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Diệp Lạc dẫn đầu trấn định lại, hắn ta bước ra một
bước, ánh mắt nhìn về phía Nguyên Sơ, chậm rãi mở miệng.
“Các hạ thân là chủ thời đại cũ, thì nên biết thời đại cũ đã qua, trước mắt là
Thiên Địa thời đại mới, các hạ cần gì phải làm như vậy, nghịch đại thế mà đi?”
Diệp Lạc thản nhiên nói.
Giọng nói của hắn ta xen lẫn bất hủ kiếm ý, truyền khắp núi Côn Luân, khích lệ
sinh linh thời đại mới.
“Buồn cười, đại thế sao? Ngươi biết thế nào là đại thế không, nói thẳng bổn tọa
nghịch đại thế như vậy không được tốt lắm đâu?”
Nguyên Sơ cũng bước ra một bước, đối diện với Diệp Lạc.
Tầm mắt hắn ta chỉ có Diệp Lạc, trong mắt có đủ loại hồi ức đang lóe lên.
Đương nhiên là hắn ta nhớ rõ Diệp Lạc, thậm chí có thể nói, là tận mắt nhìn
Diệp Lạc mạnh dần.
Từ khi Diệp Lạc nhỏ yếu, đến cường đại, toàn bộ đều xem ở trong mắt.
Nhưng mà hắn ta không có ý nhắc ra, với thực lực của hắn ta hiện giờ, không
cần hành động như vậy, trực tiếp trấn áp là được.
“Thời đại cũ vốn là dư nghiệt, có thể tồn tại đến nay đã là hiếm có, hiện giờ lại
không muốn phát triển, trái lại muốn phá hủy thời đại mới, đây không phải
nghịch đại thế mà đi sao?”
Diệp Lạc thản nhiên trả lời.
“Buồn cười, thời đại mới nhất định là đại thế sao? Nếu dựa theo lời ngươi nói,
vậy bổn tọa có thể nói cho ngươi, bổn tọa tức đại thế, đại thế tức bổn tọa, như
vậy ngươi phục chưa?”
Nguyên Sơ giống như nghe thấy được truyện cười buồn cười nhất thế gian, cười
to vài tiếng.
Diệp Lạc không mở miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm Nguyên Sơ, quanh người
vờn quanh kiếm ý, khiến cảm giác áp bách của hắn ta càng tăng thêm một bước.
Nguyên Sơ đối mặt với phần kiếm ý này, hoàn toàn không sợ.
Hắn ta tiến về trước một bước, khí thế cường đại lập tức tách kiếm ý này ra, còn
trực tiếp đè ép Diệp Lạc.
Nguyên Sơ thậm chí căn bản không bùng nổ toàn lực, chỉ hơi điều động một
phần lực lượng mà thôi.
Ở dưới khí thế của Nguyên Sơ, Diệp Lạc vô cùng bất đắc dĩ, giống như con
thuyền cô độc giữa đại dương vô tận, có khả năng bị biển rộng bao phủ bất cứ
lúc nào.
“Bổn tọa chỉ dùng một hai phần lực lượng mà thôi, đã là cực hạn của ngươi, bây
giờ ngươi còn nói đại thế gì đó với bổn tọa không?”
Nguyên Sơ cười mỉa một tiếng, mở miệng nói.
“Ngươi…”
Diệp Lạc há miệng thở dốc, căn bản không nói nên lời, hắn ta hoàn toàn không
ngờ tới, Nguyên Sơ này lại mạnh như thế.
Khi hắn ta sắp không chịu nổi, cơ thể lung lay sắp đổ, mấy đệ tử của Vô Đạo
Tông đứng sau lưng thấy thế, vội vàng bay lên, chống đỡ một phần khí thế của
Nguyên Sơ, lúc này mới khiến Diệp Lạc có cơ hội hồi sức.
Chỉ có mấy đệ tử của Vô Đạo Tông cộng thêm Diệp Lạc, vẫn khó có thể thoát
thân dưới khí thế của Nguyên Sơ.
Thực sự là vì Nguyên Sơ quá cường đại.
Ngoại phóng khí thế, khiến bọn họ như rơi vào trong vũng bùn, không thể tự
thoát khỏi.
“Đủ rồi.”
Vào thời khắc quan trọng, vẫn là Tôn Ngộ Không giẫm chân tại chỗ mà lên,
trên người cũng bùng nổ ra khí thế cường đại, mới đè ép khí thế Nguyên Sơ
phóng ra xuống