Khí thế bị áp trở về, Nguyên Sơ nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không, sau đó liếc
mắt nhìn mấy đệ tử của Vô Đạo Tông, không lựa chọn phóng ra nữa, mà lựa
chọn rời đi.
Hôm nay chỉ chạm mặt, đều không phải là đại chiến.
Mục đích của hắn ta đã đạt thành, không cần thiết tiếp tục ở nơi này.
Nguyên Sơ vừa rời đi, áp lực ở phía tây núi Côn Luân giống như thủy triều bắt
đầu rút đi.
Phù…
Đám Diệp Lạc hoàn hồn, vẻ mặt cả đám đều nghiêm trọng nhìn về phía Nguyên
Sơ rời đi, không biết nên nói thế nào.
Lúc trước bọn họ nghĩ tới, thời đại cũ sẽ rất mạnh, nhưng không ngờ tới sẽ
cường đại như thế.
Chủ của thời đại cũ giống như sư tôn, vậy mà cường đại đến mức độ này.
“Đi thôi, trở về lại bàn bạc, nên đối phó người này như thế nào, người này
cường đại hơn xa chúng ta tưởng tượng.”
Tôn Ngộ Không mở miệng.
Trong mắt hắn ta cũng tràn ngập nghiêm trọng.
Rất rõ ràng, hắn ta cũng cũng cảm nhận được cảm giác uy hiếp cực hạn đến từ
người Nguyên Sơ.
“Minh chủ, không phải các ngươi có một vị sư tôn sao? Không biết bây giờ sư
tôn của các ngươi ở đâu? Các ngươi có thể mời hắn, nhờ hắn ra tay không?”
Kabbalah ở phía sau đi tới.
“Chuyện này…”
Đám Trương Hàn, Tô Càn Nguyên hơi bất đắc dĩ.
Bọn họ thực sự đạt được dặn dò của sư tôn nhà mình mới đến đây.
“Yên tâm đi, đến lúc quan trọng, sư tôn nhà ta sẽ tự mình ra tay, trước mắt
chúng ta vẫn nên trở về bàn bạc đối sách trước đã.”
Diệp Lạc thở ra một hơi, đứng ra nói.
Hắn ta quay đầu nhìn về phía bóng dáng Nguyên Sơ rời đi, trong mắt tràn ngập
kiêng kị.
Nhưng hắn ta không sợ hãi.
Cho dù người nọ mạnh tới mấy, hắn ta tin sớm muộn gì sư tôn bọn họ cũng ra
tay.
Diệp Lạc vô cùng kiên định, sư tôn vẫn luôn ở đây…
…
Trên núi Côn Luân, ở vị trí phía đông, đại bản doanh của thời đại mới dựng ở
đây.
Lúc này, bên trong đại bản doanh đang thảo luận kịch liệt.
Chuyện thảo luận, đúng là đối phó thời đại cũ.
“Nguyên Sơ gì đó kia, có khí thế như vậy, thực lực tuyệt đối không kém, thậm
chí mọi người ở đây cùng tiến lên, cũng không phải đối thủ, các ngươi nói cho
ta biết, trận chiến này đánh kiểu gì đây?”
“Minh chủ, rốt cuộc sư tôn của ngươi có thể ra tay hay không, trái lại cho một
tin chính xác đi, như vậy sao bọn ta yên tâm chiến đấu với thời đại cũ?”
“Không sai, nếu sư tôn của minh chủ không ra tay, chúng ta thực sự không cần
tranh giành với thời đại cũ, chỉ riêng Nguyên Sơ đã có thể áp giết chúng ta…”
Trong đại bản doanh không ngớt tiếng tranh cãi ầm ĩ.
Đám Diệp Lạc không biết trả lời thế nào.
Bọn họ không chắc chắn, rốt cuộc khi nào sư tôn nhà mình ra tay.
Bọn họ chỉ có thể chắc chắn, sư tôn bọn họ nhất định sẽ ra tay.
Nhưng cụ thể khi nào ra tay, bọn họ đâu biết được.
Đám Diệp Lạc im lặng, cũng khiến đại bản doanh rơi vào hoảng sợ, tiếng ồn ào
càng ầm ĩ hơn.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng, thời đại mới không đánh lại được thời đại cũ.
Trong tình huống không đánh lại, bọn họ còn không có bất cứ biện pháp gì.
Tranh giành thời đại, bọn họ không có bất cứ biện pháp gì, chỉ có thể kiên trì.
Nếu có hi vọng, bọn họ có thể kiên trì còn chưa tính, loại không hi vọng như
vậy, bọn họ thực sự không dấy lên nổi ý chí chiến đấu.
“Đều câm miệng hết cả đi.”
Trong tình huống phức tạp như vậy, Tôn Ngộ Không đột nhiên mở miệng, quát
to một tiếng, khiến xung quanh yên tĩnh trở lại.
Bùm!
Yêu khí cường đại cuốn sạch tứ phương, lập tức trấn trụ mọi người ở đây.
Rất nhiều nhân vật cấp lão tổ ở đây ngậm miệng lại, không dám nói câu nào, chỉ
có thể nâng mắt nhìn Tôn Ngộ Không.
“Không phải chỉ là một Nguyên Sơ sao? Không được mà nói, để ta đối phó là
được.”
Tôn Ngộ Không thản nhiên nhìn thoáng qua đám lão tổ, nói những lời như vậy.
Sau khi hắn ta nói xong, lấy một cây gậy Kim Cô từ trong tai ra.
Hắn ta trực tiếp cắm gậy Kim Cô lên trên đất.
Lực lượng vô cùng cường đại lóe lên, khiến rất nhiều nhân vật cấp lão tổ không
nhịn được lùi về sau mấy bước.
Lực lượng này đã vượt qua đám Diệp Lạc.
Rất rõ ràng, Tôn Ngộ Không giống như vận dụng quân bài chưa lật nào đó,
khiến chiến lực của hắn ta tăng lên một mảng rộng.
Khí thế này thậm chí đạt tới ngang với Nguyên Sơ lúc trước.
“Hả?”
Diệp Lạc hoàn hồn, hai tay chỉ nhẹ nhàng điểm lên hư không, kiếm ý bảo vệ các
đệ tử của Vô Đạo Tông không bị sao.
Hắn ta hơi kinh ngạc nhìn Tôn Ngộ Không.
Hắn ta không ngờ tới Tôn Ngộ Không còn che giấu một tay, chiến lực này
không yếu, mạnh hơn hắn ta nhiều lắm.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ tới, Tôn Ngộ Không còn có chiến lực như vậy.
“Bây giờ các ngươi có thể yên tâm rồi chứ?”
Tôn Ngộ Không liếc mắt nhìn đám lão tổ.
“Yên tâm, yên tâm, yên tâm…”
“Có ngươi ở đây, sao bọn ta có thể lo lắng?”
Rất nhiều lão tổ lập tức thay đổi vẻ mặt.