Tôn Ngộ Không lẳng lặng nhìn vẻ mặt đám lão tổ này, lắc đầu, không nói câu
nào, im lặng cấy gậy Kim Cô trở về.
Hắn ta vừa định nói gì, đột nhiên trong lúc này, cả núi Côn Luân đều chấn động
lên, giống như có khả năng sập xuống bất cứ lúc nào.
Đám Tôn Ngộ Không, Diệp Lạc nhanh chóng kịp phản ứng, ánh mắt đều nhìn
bên ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài, hào quang màu bạc bay tới, rơi xuống trước đại bản doanh
của bọn họ, khiến cả núi Côn Luân chấn động một cái.
“Hả?”
Tôn Ngộ Không giơ tay, hút thứ gì đó rơi trên đất lên tay.
Thứ gì đó rơi trên đất được hút tới tay, lộ ra hình dạng, đó là một pháp chỉ.
Phía trên pháp chỉ khắc họa vô số phù văn, ý đại khái là, Nguyên Sơ đại biểu
cho thời đại cũ tuyên chiến thời đại mới, còn hẹn một tháng sau quyết chiến ở
trung bộ núi Côn Luân.
“Các vị, mở trận pháp ra, hiện giờ không phải lúc ầm ĩ, mong nghiêm túc đối
đãi, lần này nếu không thắng, chúng ta đều tan thành mây khói, tu vi mấy vạn
năm, mấy chục vạn năm đều hóa thành hư ảo.”
Vẻ mặt Tôn Ngộ Không nghiêm túc nhìn mọi người trong đại bản doanh, sau đó
xoay người đi vào trong đại bản doanh.
Thấy thế, Trương Hàn cũng không có bất cứ tâm tư đùa giỡn gì, hắn ta trở tay
đánh ra một phù văn.
Phù văn biến mất vào trong hư không.
Một trận pháp lập tức vây quanh đại bản doanh, trận pháp đoạn tuyệt trong
ngoài đại bản doanh.
Lập tức, bên trong cả đại bản doanh đều yên tĩnh trở lại.
Tôn Ngộ Không đi tới giữa đại bản doanh, lấy pháp chỉ kia ra.
“Các vị, pháp chỉ tuyên chiến của người ta đã tới, kế tiếp, chúng ta phải nghiêm
túc nói chuyện, nên đối mặt với trận chiến đấu này thế nào, Nguyên Sơ kia ta có
thể ngăn được.”
“Nhưng những người khác, ví dụ như yêu đế yêu hoàng, cùng với rất nhiều yêu
thánh phải nhờ vào các ngươi.”
Ánh mắt Tôn Ngộ Không nhìn về phía mọi người, mở miệng nói.
“Xin nghe theo mệnh lệnh.”
Rất nhiều lão tổ không ầm ĩ nữa, vẻ mặt cả đám nghiêm trọng.
“Minh chủ, công việc cụ thể tự ngươi quyết định đi.”
Tôn Ngộ Không lại nhìn về phía Diệp Lạc.
“Ừm.”
Diệp Lạc cũng nghiêm túc, lúc này đi tới vị trí đầu não, nghiêm túc tiến hành
phân công công việc.
Hắn ta đều phân chia nhiệm vụ cho mỗi lão tổ.
Mỗi nhân vật cấp lão tổ đều được phân chia, nhân vật lão tổ cấp yếu hơn thì đối
phó một yêu thánh, nhân vật lão tổ cấp cường đại thì đối phó nhiều người.
Đương nhiên, phương diện chủ lực vẫn là đệ tử của Vô Đạo Tông.
Đệ tử của Vô Đạo Tông đều được sắp xếp đối phó ít nhất 10 yêu thánh.
Trong đó Bạch Trạch, yêu sư và Tô Càn Nguyên, Hoa Thần Y được phân chia
đối phó Đông Hoàng Thái Nhất.
Diệp Lạc thì một mình đối mặt với yêu đế Đế Tuấn.
Trên cơ bản chiến lực cấp cao đều được phân chia xong, còn đám yêu tướng gì
đó, không cần phải phân chia, giao cho người thời đại mới đi xử lý.
Chiến lực tầng thấp nhất tầng trung không phát huy ra được tác dụng quá lớn,
chỉ cần tầng đỉnh thắng, tầng trung tầng thấp nhất có thể tiện tay tiêu diệt.
Mọi người bàn bạc xong, lúc này phát ra mệnh lệnh với mọi người.
Biết được quyết chiến sắp bắt đầu, đám tu sĩ thời đại mới bắt đầu khẩn trương
hơn, có thể đi tới núi Côn Luân quyết chiến, đều biết trận chiến đấu này đại biểu
cho cái gì.
Cho dù thắng thua, đều có một thời đại phải diệt vong.
Thời đại mới thua, tất cả sinh linh thời đại mới sẽ bị diệt vong.
Thời đại cũ thua, tất cả sinh linh thời đại cũ sống lại đều biến mất.
Hai bên chỉ có 1 bên tồn tại.
Nhưng đám tu sĩ thời đại mới không có biện pháp, bọn họ chỉ có thể cố gắng
chiến đấu, điểm mấu chốt vẫn là chiến đấu ở tầng đỉnh.
Cũng là cuộc chiến đấu của đệ tử Vô Đạo Tông, cùng với Tôn Ngộ Không, rất
nhiều lão tổ.
Chỉ có chiến đấu ở tầng đỉnh chiến thắng, bọn họ mới coi như chiến thắng.
Nếu không tầng thấp nhất tầng trung trong bọn họ chiến thắng, cũng không có
bất cứ tác dụng gì.
Nhất là chiến lực tầng cao nhất có thể dễ dàng tiêu diệt tầng trung tầng thấp
nhất.
Hai bên đều là như vậy, sẽ không có người bỏ xuống mặt mũi, thân là chiến lực
tầng cao, lại xen lẫn trong tầng trung và tầng thấp nhất.
Đương nhiên có một người là ngoại lệ, ví dụ như Từ Ngự.
Khi phân chia, Từ Ngự nói là cảnh giới Luyện Khí, sau đó đưa về tầng thấp
nhất…
…
Chỉ trong nháy mắt, một tháng trôi qua.
Ngày này, là ngày thời đại cũ mới quyết chiến.
Rầm rầm!
Trên núi Côn Luân, mây đen dày đặc, sấm sét lóe lên, cuồng phong thổi bay ở
bốn phương tám hướng, áp lực cực hạn tràn ngập ra.
Đông tây núi Côn Luân đều có vô số khí thế bay lên, từng lá cờ tung bay ở giữa
không trung.
Hai bên đều không ra tay trước, mà đứng sóng đôi.
Trận quyết đấu cực mạnh giữa Thiên Địa, cho dù ai thắng ai thua, đều đại biểu
một phương diệt vong