Từng tiếng chuông vang lên, khiến bốn người rơi vào khốn cảnh.
Tiếng chuông của Đông Hoàng Chung có thể giam cầm thời gian không gian,
điều này khiến Bạch Trạch đơn thuần dựa vào pháp lực, trực tiếp giảm chiến
lực.
Yêu sư còn đỡ, có Hà Đồ Lạc, miễn cưỡng chống đỡ được.
Hoa Thần Y thì đi con đường kỳ lạ, nên chịu ảnh hưởng có hạn.
Tô Càn Nguyên thì không chịu một chút ảnh hưởng, dốc toàn lực bùng nổ,
chiến đấu với Đông Hoàng Thái Nhất.
Chỉ dựa vào mình hắn ta, muốn đấu với Đông Hoàng Thái Nhất quá khó khăn.
“Lục sư đệ, giúp ta!”
Tô Càn Nguyên lấy thương tổn đổi thương tổn chiến đấu với Đông Hoàng Thái
Nhất, nhưng hắn ta nhanh chóng không chịu được, chỉ có thể nghiến răng nói
với Hoa Thần Y.
“Sinh khí, phúc khí, thần khí, duệ khí! Đi!”
Hoa Thần Y chống đỡ ảnh hưởng của Đông Hoàng Thái Nhất, tiến hành thêm
vào với Tô Càn Nguyên.
Chiếm được các loại thêm vào, uy thế của Tô Càn Nguyên tăng lên, quay người
tiếp tục quấn lấy Đông Hoàng Thái Nhất.
Có Hoa Thần Y có thể nói là vú em bug ở đây, Tô Càn Nguyên có thể tiến hành
bùng nổ chiến đấu trong thời gian dài, chỉ trong nháy mắt lại cuốn lấy Đông
Hoàng Thái Nhất.
…
Ở phía xa, nhìn mọi chuyện Nguyên Sơ hơi híp mắt.
Hắn ta thừa nhận, hắn ta đã coi thường đệ tử của Vô Đạo Tông.
Không ngờ tới đám đệ tử của Vô Đạo Tông lại bùng nổ ra sức lực chiến đấu
như vậy.
Chẳng trách Thiên Đạo cũ nóng lòng quyết chiến như thế.
Nếu như cho đám đệ tử của Vô Đạo Tông thời gian mạnh dần, thắng bại đúng là
khó nói.
Nhưng mà đáng tiếc…
Hiện giờ mà nói, thời đại mới thua.
Bởi vì hắn ta còn chưa ra tay.
Trong thời đại cũ, hắn ta mới là người mạnh nhất.
Có hắn ta ra tay, thời đại mới lấy gì thắng?
Nghĩ tới đây, Nguyên Sơ không do dự nữa, hắn ta quyết định ra tay, xòe bàn tay
ra muốn bóp chết Diệp Lạc trước tiên.
Một chưởng của hắn ta thôi xuất, lực lượng khủng bố lập tức ngưng tụ thành
một bàn tay to đẩy qua.
Cự chưởng nhấc lên gợn sóng kinh thiên, giống như muốn nghiền nát Thiên
Địa.
Lực lượng vô cùng cường đại xuất hiện giữa Thiên Địa.
Cho dù là tu sĩ gì, ở dưới một chưởng này đều có loại ảo giác, không người nào
trên thế gian có thể địch lại!
Thậm chí người nhỏ yếu một chút, đối mặt với chưởng này, có lẽ còn không có
dũng khí nhìn thẳng.
Nhưng đối tượng của công kích cự chưởng này là Diệp Lạc không có chút kích
động, thậm chí ngay cả quay đầu đối mặt đều không có, vẫn chuyên tâm chiến
đấu với Đế Tuấn.
Bùm!
Ngay khi cự chưởng sắp đánh trúng người Diệp Lạc, một cây gậy to từ hư
không mà ra, xuyên thủng cự chưởng.
Cự chưởng bị xuyên thủng, hóa thành vô số ánh huỳnh quang tiêu tán đi.
“Hả?”
Nguyên Sơ kinh ngạc một lát, ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy Tôn Ngộ Không thân khoác tử giáp đi từ xa tới, toàn thân tản ra ý chí
chiến đấu mãnh liệt.
Ý chí chiến đấu thôi phát uy áp, vậy mà mơ hồ có thể tranh đấu với Nguyên Sơ.
“Đối thủ của ngươi là ta.”
Một tay Tôn Ngộ Không cầm gậy Kim Cô, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn
chằm chằm Nguyên Sơ.
“Ngươi không phải người giới này.”
Nguyên Sơ vô cùng quyết đoán nói một câu như vậy.
“Bản thể của ngươi cũng không phải giới này.”
Tôn Ngộ Không lắc đầu, đáp.
“Bản thể của bổn tọa không phải giới này, nhưng bổn tọa sinh ra vì Thiên Đạo
giới này, ngươi không có quan hệ quá lớn với giới này, không bằng lùi đi, nhân
quả giữa ngươi và giới này đã đủ.”
Nguyên Sơ không muốn tranh đấu với Tôn Ngộ Không, kìm nén tính tình, tiếp
tục mở miệng.
Tôn Ngộ Không không nhiều lời.
Lập tức giơ gậy Kim Cô lên, ngắm ngay Nguyên Sơ, thái độ này không cần phải
nói cũng biết.
“Một khi đã như vậy, vậy đừng nhiều lời nữa.”
Nguyên Sơ than nhẹ một tiếng.
Ngay sau đó, hai chưởng của hắn ta thay đổi, một vòng sáng kim sắc ngưng tụ
mà thành.
Vòng sáng kim sắc này giống y như đúc vòng sáng Sở Duyên thường sử dụng,
uy thế trong đó thậm chí còn hơn vài phần.
Nguyên Sơ ngưng tụ vòng sáng kim sắc, ném về phía Tôn Ngộ Không, rất có
dáng vẻ muốn dốc hết sức lực diệt Tôn Ngộ Không.
“Phá!”
Tôn Ngộ Không hoàn toàn không sợ, một gậy đánh về phía vòng sáng kim sắc.
Một gậy đánh ra, hóa thành muôn vàng côn ảnh nghênh đón vòng sáng kim sắc.
Khi muôn vàn côn ảnh đụng vào vòng sáng kim sắc, đập mạnh vào nhau, hóa
thành một cây cự côn rất ngưng thực, muốn phá hủy vòng sáng kim sắc.
Mà khi côn ảnh và vòng sáng kim sắc lần lượt thay đổi, Tôn Ngộ Không ngây
dại.
Chỉ thấy côn ảnh trực tiếp bị vòng sáng kim sắc chia thành hai, vòng sáng kim
sắc vẫn thế không thể chống đỡ đánh về phía Tôn Ngộ Không.
Khi Tôn Ngộ Không đang nghẹn họng nhìn trân trối, vòng sáng kim sắc đánh
mạnh tới.
Bùm!
Tôn Ngộ Không bị đánh trúng, cả cơ thể giống như diều bị đứt dây, bay vào
trong biển rộng.
Dưới một kích này, Tôn Ngộ Không trực tiếp bị đánh bại!
Cảnh tượng đột ngột này, khiến tất cả mọi người dừng động tác, nhìn về phía
Nguyên Sơ…