Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 987

Bùm!

Trên bầu trời, sấm sét vang dội.

Trong núi Côn Luân vô cùng yên tĩnh.

Vô số người đều ngẩng đầu nhìn Nguyên Sơ giống như thần giống như ma.

Cho dù là người thời đại mới hay là người thời đại cũ đều dừng động tác lại, cứ

ngơ ngác nhìn Nguyên Sơ như vậy.

Vừa rồi Tôn Ngộ Không còn bùng nổ khí thế, bị một chiêu của Nguyên Sơ đánh

bại, không rõ sinh tử?

Nguyên Sơ mạnh tới mức độ này ư?

Lúc này, cho dù là người thời đại cũ, hay là người thời đại mới đều vô cùng sợ

hãi Nguyên Sơ.

Nguyên Sơ, không thể địch lại nổi!

“Rút!”

Sau khi im lặng một lát, vẫn là Diệp Lạc hoàn hồn trước tiên, đồng tử co rụt

mạnh.

Cường đại như Tôn Ngộ Không cũng không địch lại nổi, trong lòng Diệp Lạc

lập tức hiểu rõ, Nguyên Sơ cũng không phải người bọn họ có thể địch nổi!

Hai bên vẫn luôn không cùng cấp độ.

Chỉ sợ bọn họ cùng tiến lên, cũng không phải đối thủ của Nguyên Sơ!

Diệp Lạc ra lệnh một tiếng, các đệ tử của Vô Đạo Tông kịp phản ứng, lập tức

bứt ra đi tới bên cạnh Diệp Lạc.

Nhưng ngay sau đó đám lão tổ kịp phản ứng, cũng đi theo bứt ra.

Thần kỳ chính là, đám đại yêu thời đại cũ không ngăn cản, trái lại lẳng lặng

nhìn đối thủ của bọn họ bứt ra rời đi.

“Các ngươi làm gì thế? Không ngăn cản bọn họ sao?”

Nguyên Sơ đứng phía xa nhíu mày, quát to một câu.

Đối với đám yêu thánh này, hắn ta hơi bất mãn.

Nhưng hắn ta chỉ quát to một câu, không làm gì.

Tự mình ra tay, muốn cản đám người thời đại mới rời đi, trực tiếp giết chết.

Đối với Nguyên Sơ mà nói, thời đại cũ có mình hắn ta, đủ giết cả thời đại mới.

Cho nên lựa chọn khai chiến toàn diện với thời đại mới, chẳng qua là rảnh rỗi

nhàm chán quá.

Trên thực tế, có mình hắn ta là đủ!

“Đều chết đi cho bổn tọa!”

Nguyên Sơ vươn người nhảy lên, một chưởng bao phủ đám Diệp Lạc.

Một chưởng của hắn ta mới hạ xuống, giống như muốn giết chết hết đám Diệp

Lạc.

“Đi mau, chúng ta không phải đối thủ của hắn ta, đi tìm sư tôn!”

Diệp Lạc nghiến răng, giơ tay tụ ra kiếm ý, chém về phía một chưởng này.

“Đại sư huynh!”

Các đệ tử của Vô Đạo Tông đều nhìn về phía Diệp Lạc, có lòng ngăn cản Diệp

Lạc, nhưng căn bản không làm được.

Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Lạc xông tới.

Bùm bùm!

Diệp Lạc va chạm với cự chưởng, bạch quang chói mắt chiếu rọi vùng Thiên

Địa này.

Bùm!

Ngay sau đó, cả cơ thể Diệp Lạc bay ngược ra, đập mạnh lên núi Côn Luân, nổi

lên cuồn cuộn từng trận khói đặc.

“Đại sư huynh!”

Các đệ tử của Vô Đạo Tông không rời đi, nhao nhao bay về phía núi Côn Luân,

muốn nghĩ cách cứu Diệp Lạc.

Nhưng đám lão tổ thấy cảnh này, do dự một lát, nghiến răng tiếp tục chạy trốn.

Đối mặt với Nguyên Sơ, bọn họ đâu dám tiếp tục dừng lại.

Dục vọng muốn sống mãnh liệt, khiến bọn họ không dám tiếp tục chiến đấu.

“Muốn chạy sao?”

Nguyên Sơ híp mắt, không tập kích đám đệ tử của Vô Đạo Tông, mà dời mắt

nhìn nhân vật cấp bậc lão tổ chạy trốn.

Nếu để đám bò sát này chạy, dựa theo cẩu pháp của đám bò sát này, muốn tìm

cả đám vô cùng khó khăn.

Tâm niệm của Nguyên Sơ vừa động, lại có một vòng sáng kim sắc ngưng tụ mà

thành.

Vòng sáng kim sắc phá không mà đi, chém mạnh về phía đám nhân vật cấp bậc

lão tổ.

“Không!”

Rất nhiều lão tổ như bị bệnh tâm thần gào thét, muốn chạy trối chết.

Nhưng dưới vòng sáng kim sắc này, bọn họ căn bản không có chỗ để trốn.

Chỉ trong thời gian ngắn, rất nhiều lão tổ bị chém chết, trong đó nhân vật lão tổ

cường đại như Kabbalah cũng không thể tránh thoát.

Huyết vũ đầy trời rơi xuống, nhuộm đẫm một vùng Thiên Địa.

Bùm!

Trên bầu trời sấm sét vang lên, giống như Thiên Đạo cũ cảm thấy hưng phấn vì

đám lão tổ này mất đi.

“Lão tổ!”

Trên núi Côn Luân, vô số sinh linh thời đại mới đang kêu rên.

So với thời đại mới đang kêu rên, bầy yêu bên thời đại cũ yên tĩnh dị thường,

không nói một câu, cứ nhìn Nguyên Sơ quát tháo như vậy.

“Đến lượt các ngươi.”

Nguyên Sơ đứng trên bầu trời, ánh mắt nhìn về phía các đệ tử của Vô Đạo Tông

ở phía đông núi Côn Luân.

Lúc này đám đệ tử đỡ Diệp Lạc bị thương lên, do Hoa Thần Y chữa trị vết

thương cho Diệp Lạc.

Nguyên Sơ không sốt ruột, cứ nhìn Diệp Lạc được chữa trị vết thương, giống

như mèo vờn chuột.

Hắn ta căn bản không sợ Sở Duyên sẽ ra tay.

Giữa Thiên Đạo, trừ phi một bên ra tay trước, nếu không bên khác tuyệt đối

không thể ra tay.

Nếu có người có thể bức Thiên Đạo cũ ra tay, như vậy Sở Duyên mới ra tay.

Chẳng qua loại tình huống này, người nào có thể áp đảo hắn ta, bức Thiên Đạo

cũ ra tay? Chuyện này hoàn toàn không có khả năng.

Dưới núi Côn Luân, trong một đống hoang tàn.

Hoa Thần Y dốc toàn lực thêm vào, chữa trị cho Diệp Lạc.

Đám Tô Càn Nguyên, Trương Hàn che chở trước người Diệp Lạc, kiên định bảo

hộ Diệp Lạc.
Bình Luận (0)
Comment