Chẳng qua lúc này Sở Duyên không đi cắn nuốt thần quang đồng căn đồng
nguyên với mình.
Thần thức của hắn điên cuồng tra xét.
Một ý niệm, hắn bao trùm cả vùng Thiên Địa.
Đối với đại lục trong Thiên Địa sáp nhập thành đại lục Cửu Châu, hắn không để
ý.
Đối với hắn mà nói, toàn bộ vùng Thiên Địa này đều vận chuyển theo tự nhiên,
trừ phi cần thiết, nếu không hắn sẽ không để ý tới.
Sở Duyên để ý, là Thiên Đạo cũ, hắn đang nhìn xem Thiên Đạo cũ còn ở vùng
Thiên Địa này hay không.
Nếu vẫn còn, hắn không ngại nuốt luôn Thiên Đạo cũ.
Nhưng mà không nằm ngoài dự liệu của Sở Duyên, Thiên Đạo chạy, chạy
nhanh như trộm.
Không biết chạy đi nơi nào.
“Tính ngươi chạy trốn nhanh.”
Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Hắn lại cúi đầu nhìn thần quang trong lòng bàn tay mình.
Thần quang này đồng căn đồng nguyên với hắn, một khi cắn nuốt, hắn sẽ hoàn
toàn chữa trị căn nguyên, đồng thời sẽ biết được lai lịch chân chính của mình,
hơn nữa cân cước cũng đạt được tăng lên.
“Nếu bây giờ rảnh rỗi, vậy thì bắt đầu dung hợp đi.”
Sở Duyên nắm thần quang, ý niệm vừa động, muốn dung hợp.
Nhưng hắn vừa định dung hợp, thần quang trên tay truyền tới cảm giác bài xích.
Cảm giác bài xích này trực tiếp cắt ngang dung hợp của Sở Duyên.
Sở Duyên không khỏi sửng sốt một lát, hắn bắt đầu cẩn thận thăm dò thần
quang, muốn tìm nguyên nhân.
Hơi thăm dò, Sở Duyên lập tức hiểu rõ.
Phía trên thần quang này…
Còn có ý chí của Thiên Đạo.
Bởi vì thần quang này là được Thiên Đạo cũ tạo thành hệ thống, minh khắc phía
trên căn nguyên là quy tắc của Thiên Đạo cũ.
Quy tắc này là muốn Sở Duyên dạy đệ tử thành phế vật.
Hiện giờ Thiên Đạo cũ chạy trốn, thần quang này hóa thành bản thể, nhưng quy
tắc bên trong không thể xóa nhòa, quy tắc này sẽ hoàn toàn ngăn cản Sở Duyên,
không cho phép Sở Duyên hấp thu.
“Đây là chuyện gì thế?”
Sở Duyên nhíu mày.
Hắn muốn cưỡng ép dung hợp.
Nhưng loại cảm giác bài xích này có thể hoàn toàn ngăn cản hắn dung hợp.
“Tất phải triệt tiêu quy tắc này, mới có thể tiến hành dung hợp sao? Thiên Đạo
cũ này, đi rồi còn giở thủ đoạn với ta như vậy?”
Sở Duyên hơi tức giận…
…
Chỉ trong nháy mắt, lại gần nửa năm trôi qua.
Trong không gian Thiên Đạo, Sở Duyên luôn không thể dung hợp một nửa thần
quang, cuối cùng lựa chọn từ bỏ.
Sở Duyên từ bỏ do dự một lát xong, đi tới Vô Đạo Tông.
Hắn lấy Thiên Đạo Chi Lực, truyền âm với rất nhiều đệ tử của Vô Đạo Tông,
bảo đệ tử của Vô Đạo Tông quay về nơi này.
Sau khi nhắc nhở xong, Sở Duyên hành tẩu bên trong Vô Đạo Tông.
Hắn đi trên đường trong Vô Đạo Tông, ngẩng đầu nghĩ tới những chuyện trước
đây của mình.
Nhớ tới quá khứ của mình, hắn muốn cười.
“Đúng là chơi vui, toàn bộ đều giống như chỉ là mới thoáng qua.”
“Vô Đạo Tông này cũng hơi thú vị, mỗi điện đường đều là Thiên Đạo cũ lấy
căn nguyên ngưng tụ ra, cả tông môn lại càng là một loại dị bảo, chậc chậc,
đúng là hào phóng.”
Sở Duyên nhìn xung quanh, hắn tiếp tục tiến về trước.
Lúc này trong Vô Đạo Tông không có người khác, ngay cả Lý Nhị Cương cũng
đã xuống núi.
Tòa tháp trong Giới Luật Điện, cùng với toàn bộ thần binh ở Thần Binh Các,
đều được mang đi.
Cả Vô Đạo Tông trống không, nhưng Sở Duyên không thèm để ý.
Hắn đi cả Vô Đạo Tông một vòng, cuối cùng đi tới quảng trường chỗ đại điện
của tông chủ.
Suy nghĩ một lát xong, Sở Duyên đi tới phía trên quảng trường đại điện, vung
tay lên, kim liên của Thiên Đạo xuất hiện vào hư không.
Hắn đi lên, ngồi khoanh chân trên kim liên.
Khi hắn ngồi lên, hư ảnh nhật nguyệt sau lưng cũng hiện lên theo, quang mang
thần thánh bao phủ gương mặt hắn.
Loáng thoáng thấy được bóng người vô thượng ngồi khoanh chân ở trong.
Sở Duyên ngồi trong kim liên của Thiên Đạo.
Hắn vươn tay vung về phía dưới, nhất thời, 14 bồ đoàn lóe lên kim quang
ngưng tụ mà ra ở phía dưới.
“Đúng rồi, thiếu chút nữa quên, còn có tên này.”
Bỗng nhiên Sở Duyên nhớ tới gì đó, lại vung tay lên, ngưng tụ bồ đoàn thứ 15.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới, mình có 15 đệ tử, mà không phải 14.
Tên Thao Thế kia không có cảm giác tồn tại, thiếu chút nữa quên đi hắn ta.
Làm xong những chuyện này, Sở Duyên bắt đầu tĩnh tâm chờ đợi.
Khoảng một nén nhang sau, bên ngoài có giọng nói vang lên.
“Đệ tử Diệp Lạc, dẫn các đồng môn tiến đến bái kiến sư tôn!”
Giọng nói này vang lên, cũng khiến Sở Duyên dời mắt qua.
Sở Duyên liếc nhìn, bên ngoài Vô Đạo Tông, Diệp Lạc dẫn theo hơn mười đệ tử
của Vô Đạo Tông đợi ở ngoài.
Trong đó tính ra, có 19 bóng người.
Ngoại trừ 15 đệ tử của hắn ra, còn có Lý Nhị Cương, Từ Ngự, Ngao Ngự, Ngao
Dạ nữa.
“Hả? Đều đến cả đây ư? Tất cả vào đi.”
Sở Duyên hơi nhíu mày, nhưng vẫn mở miệng bảo bọn họ tiến vào.