Đã trôi qua bảy năm rồi sao?
Như vậy quá nhanh rồi.
Sau khi mọi người của Vô Đạo Tông kịp phản ứng, lúc này cả đám mới tạm biệt
Sở Duyên, sau khi nhận được sự đồng ý của Sở Duyên, thì ra bên ngoài.
Trong đó có mấy đệ tử chưa sáng tạo tông môn thấy đa số mọi người rời đi,
cũng xấu hổ ở lại, chỉ có thể theo mọi người rời đi.
Rất nhanh, trên quảng trường đại điện chỉ còn bốn người.
Theo thứ tự là Từ Ngự, Lý Nhị Cương, Ngao Dạ, Ngao Ngự.
Sở Duyên nghĩ một lát, bảo Từ Ngự và Lý Nhị Cương đi xuống, để lại Ngao Dạ
và Ngao Ngự.
Ngao Dạ và Ngao Ngự được Sở Duyên giữ lại riêng, lập tức hơi sợ hãi, thật cẩn
thận nhìn Sở Duyên, không rõ vì sao Sở Duyên giữ hai bọn họ lại.
“Hai người các ngươi, một người là thần thú hộ pháp của tông môn, một người
là tọa kỵ của ta, nhưng tu vi của các ngươi quá thấp.”
Sở Duyên rủ mắt, nhìn thoáng qua hai người.
Ngao Ngự chỉ có tu vi cảnh giới Độ Kiếp.
Ngao Dạ thì khá hơn một chút, nhưng chỉ có tu vi cảnh giới Đại Thừa.
“Tông chủ, bọn ta nhất định sẽ cố gắng tu hành.”
Ngao Dạ và Ngao Ngự vội vàng đảm bảo.
Đừng nghĩ tự mình tu hành, đợi các ngươi tu lên, vậy thì sẽ bao lâu? Ta lén
giảng đạo cho các ngươi, các ngươi nhanh chóng tu hành đi.”
Sở Duyên xua tay, nói.
Ngao Dạ và Ngao Ngự nghe thấy thế, vui mừng quá đỗi.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới, vậy mà còn có thể khiến Sở Duyên đặc biệt
thiên vị bọn họ, chỉ vì tu vi của bọn họ thấp.
Sở Duyên vẫn luôn không kịp phản ứng ý nghĩ của hai người, hắn lập tức bắt
đầu giảng đạo.
Lần này hắn nói, không hoàn toàn là Thiên Đạo, mà dựa theo nhu cầu của hai
người tiến hành.
Không thể nghi ngờ, bộ dạng giảng đạo này, có trợ giúp lớn hơn nữa đối với hai
người.
Tu vi của hai người gần như lấy mắt thường có thể thấy được nhanh chóng tăng
lên.
Chưa tới một tháng, Ngao Ngự đã đạt tới cảnh giới Đại Thừa, Ngao Dạ cũng đạt
tới cảnh giới Đại Thừa đỉnh phong, tốc độ có thể nói là rất nhanh.
Chuyện này nói ra, có lẽ không có ai tin tưởng, tốc độ tăng lên sẽ nhanh như
vậy.
Sở Duyên giảng thuật cho hai người nửa năm, mới bảo hai người rời đi, nói rõ
còn lại phải xem chính bọn họ tu hành…
…
Vô Đạo Tông, trên quảng trường đại điện.
Sở Duyên thiên vị Ngao Dạ và Ngao Ngự xong, thì bảo hai người trở về.
Trên quảng trường đại điện, chỉ còn lại mình Sở Duyên ngồi trên kim liên Thiên
Đạo.
Sở Duyên cúi đầu nhìn thần quang trong lòng bàn tay mình.
Hắn hơi suy nghĩ một lát, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra bất cứ biện pháp gì có
thể dung hợp thần quang này.
Thần quang này đồng căn đồng nguyên với hắn, nhưng trong đó có khắc quy
tắc.
Quy tắc này là quy tắc của hệ thống ban đầu, muốn hắn dạy đệ tử thành phế vật.
Trên lý luận mà nói, hắn cần tìm đệ tử dạy phế, sau đó hoàn thành quy tắc này,
có lẽ hắn mới có thể dung hợp nửa thần quang này.
Nhưng hiện giờ vùng Thiên Địa này thuộc về hắn.
Bản thân hắn chính là Thiên Đạo.
Muốn Thiên Đạo phá hoại Thiên Địa của mình sao? Chuyện này không hợp quy
củ.
Sở Duyên khẽ nhíu mày.
Nếu là như vậy, hắn chỉ có thể đến…
Thượng giới?
Sở Duyên nâng mắt nhìn thoáng qua bầu trời.
Trái lại việc này không vội, hắn có thể nghĩ nhiều một chút.
Thực sự không được, hắn sẽ đến thượng giới tìm đệ tử dạy phế.
Với tư thái của hắn hiện giờ, không có thứ đồ chơi Thiên Đạo cũ quấy nhiễu,
dạy phế đệ tử chắc chắn là thuận buồm xuôi gió.
Chẳng qua, hắn còn cần suy nghĩ mấy chuyện.
Ví dụ như Thiên Đạo chi thân này của hắn.
Thiên Đạo phải giữ quy củ.
“Không vội, cẩn thận suy nghĩ phương pháp trước đã.”
Sở Duyên bình tĩnh lại, hắn chuẩn bị cẩn thận suy nghĩ đối sách.
Thiên Đạo chi thân này của hắn, chịu nhiều hạn chế lắm.
Hắn nghĩ xem có biện pháp có thể giải quyết hay không.
Thần quang này là một đám thể, một nửa thần quang bản thể của hắn là một
đám thể.
Căn nguyên của Thiên Đạo là một đám thể.
Sở Duyên suy nghĩ, có thể tách ba cá thể này ra hay không.
Cùng loại với nhất khí hóa tam thanh?
Hình như khả thi.
Nhưng Sở Duyên không nắm chắc, chỉ có thể lựa chọn thử xem.
…
Bên kia, Thái Nhất Kiếm Tông, trên đại điện chủ phong.
Diệp Lạc quay về nơi này, hắn triệu kiến đại đệ tử Đế Vô Sinh của mình trước
tiên.
Lúc này Đế Vô Sinh cũng là cao thủ đứng đầu một phương, ở trong đại lục Cửu
Châu cũng tiếng tăm lừng lẫy.
Đồng thời, Đế Vô Sinh cũng được Diệp Lạc khâm điểm thành người nhậm chức
môn chủ kế tiếp của Thái Nhất Kiếm Tông.
Cho tới nay, khi Diệp Lạc cố gắng tạo ra thế, Đế Vô Sinh cũng có uy vọng rất
cao trong Thái Nhất Kiếm Tông, cộng thêm Đế Vô Sinh vốn cũng rất mạnh, gần
như là mọi người trong Thái Nhất Kiếm Tông, đều ngầm thừa nhận thân phận
môn chủ kế tiếp này.