Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 996

“Nhóc Từ, có gì muốn hỏi thì hỏi đi, mỗi người đều có cơ hội hỏi một lần.”

Sở Duyên không khỏi cười khẽ một tiếng, mở miệng nói.

Lời nói của hắn cho Từ Ngự dũng khí.

Từ Ngự do dự một lát, vẫn hỏi.

“Xin hỏi tông chủ, đạo của ta ở chỗ nào? Con đường ta đang đi, có đúng hay

không?”

Hiếm khi Từ Ngự không hỏi về ăn, mà hỏi những lời này.

Đám người còn lại của Vô Đạo Tông đều kinh ngạc, hiếm khi mới thấy Từ Ngự

đứng đắn như vậy.

“Con đường của ngươi không sai, còn đạo của ngươi, là vô địch chi đạo, Chí

Tôn trời sinh, là vô địch. Nhưng con đường tương lai của ngươi rất khổ cực,

khổ hơn bất cứ người nào, nếu ngươi cố gắng tiến tới, ngươi có thể áp chế toàn

bộ.”

Sở Duyên mở miệng nói.

Hắn lấy Thiên Đạo thêm ánh mắt của thần quang, rất dễ dàng nhìn ra mệnh cách

của Từ Ngự.

Chí Tôn ứng kiếp mà sinh ra!

Một kiếp này đáp ở thượng giới!

Nghe thấy những lời này, tinh thần Từ Ngự hoảng hốt, lập tức đứng dậy, dập

đầu mấy cái với Sở Duyên, giống như hiểu rõ gì đó.

Những người khác của Vô Đạo Tông cũng sửng sốt một lát.

Không ngờ sư tôn cho Từ Ngự đánh giá cao như vậy.

Đi vô địch chi đạo!

Sẽ áp toàn bộ!

“Chuyện đó, chuyện đó sư tôn, ta có thể hỏi con đường tương lai của ta không?”

Trương Hàn xoa hai tay, cũng muốn hỏi.

“Biến, ngồi xuống.”

Sở Duyên trợn mắt, chỉ một điểm, trực tiếp giữ Trương Hàn ở trên bồ đoàn.

Trương Hàn không xấu hổ, gương mặt đầy ý cười ngồi lên bồ đoàn của mình.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Duyên không bất ngờ.

Nhị đệ tử này có tính tình gì, hắn vẫn biết.

“Vi sư rời đi nhiều năm, vẫn chưa dạy bảo các ngươi, lần này nếu vi sư trở về,

vậy vi sư sẽ giảng đạo cho các ngươi, lần này sẽ nói cho các ngươi về Thiên

Đạo!”

“Đại đạo có 3000, mỗi nhánh đều có chứng đạo, mỗi một con đường to đi tới

tận cùng, đều có liên hệ, các ngươi nghe Thiên Đạo, do đó xác minh đạo của

mình.”

Sở Duyên tính toán giảng đạo.

Nói mình là Thiên Đạo của mình.

Bản thân hắn chính là Thiên Đạo, luận về giảng Thiên Đạo, không ai rõ hơn

hắn.

Đám đệ tử của Vô Đạo Tông nghe Sở Duyên muốn giảng đạo, cả đám đều tập

trung tinh thần, thậm chí có chút hưng phấn.

Bọn họ ngồi đây đều là Tán Tiên, Diệp Lạc lại càng là Kim Tiên, nhưng bọn họ

vẫn cho rằng, Sở Duyên giảng đạo sẽ có ích lợi rất lớn đối với bọn họ.

Trái lại đám Lý Nhị Cương Từ Ngự nghe Sở Duyên muốn giảng đạo, còn tưởng

bọn họ không thể nghe, rất tự giác chuẩn bị rời đi.

Nhưng không ngờ Sở Duyên gọi bọn họ lại.

“Nhị Cương, các ngươi cũng ở lại cùng nghe, có thể nghe được bao nhiêu, toàn

bộ dựa vào tạo hóa của các ngươi.”

Sở Duyên khẽ nói một câu, khiến đám Lý Nhị Cương lập tức dừng bước, trong

lòng có dòng nước ấm bắt đầu khởi động, thiếu chút nữa dập đầu với Sở Duyên.

Dưới ánh mắt của Sở Duyên, bốn bọn họ không có động tác gì, ngoan ngoãn

ngồi xuống, đợi Sở Duyên giảng đạo.

Nhìn thấy tất cả mọi người ngồi yên tại chỗ, Sở Duyên không khách sáo, liên

hoa kim sắc dưới chân hắn nở rộ hào quang chói mắt.

Hào quang chiếu rọi lên mọi người của Vô Đạo Tông.

Hào quang này khiến mọi người của Vô Đạo Tông cảm nhận được từng đợt ấm

áp.

“Tĩnh.”

Môi Sở Duyên khẽ mở, một chữ truyền ra.

Một chữ của hắn phiêu ra, trong lòng mọi người hơi chấn động, nhanh chóng

tiến vào trạng thái ngồi thiền.

Thấy thế, Sở Duyên không do dự nữa, bắt đầu giảng về Thiên Đạo.

Thiên Chi Đạo, là vận hành chi đạo của thế giới, là nền tảng của thế giới.

Sở Duyên lấy tôn sư Thiên Đạo giảng giải Thiên Đạo, khiến người ta cảm nhận

được sự tồn tại của Thiên Đạo nhất.

Cho dù ngộ tính cao hay thấp, dù ít dù nhiều đều nghe hiểu một chút.

Sự thật đúng là như vậy.

Trong đám người của Vô Đạo Tông, ngộ tính thấp như Lý Nhị Cương cũng

đang điên cuồng đột phá cảnh giới, hơi lĩnh ngộ được Thiên Đạo chi ý.

Nhưng mà trận giảng đạo này, được lợi cao nhất vẫn là Diệp Lạc.

Từ khi Diệp Lạc nhỏ yếu đã bắt đầu hiểu được Thiên Đạo, lúc này đạt được

Thiên Đạo chi ý, chỉ trong nháy mắt xác minh được, cho nên được lợi rất cao.

Sau đó là Từ Ngự, Ngải Tình, Đạm Đài Lạc Tuyết, Tô Hề và đám đệ tử ngộ tính

bất phàm.

Còn đám Trương Hàn thì đứng sau một chút.



Trận giảng đạo này, nói khoảng mấy năm.

Sau khi trở thành Thiên Đạo khái niệm thời gian của Sở Duyên rất yếu.

Hắn chỉ nói một lát đã là mấy năm.

Mấy năm sau, Sở Duyên đã nhận ra thời gian trôi qua, mới dừng lại được.

Hắn dừng lại, khiến mọi người của Vô Đạo Tông cũng tỉnh lại, trên mặt cả đám

vẫn còn chưa thỏa mãn.

Bọn họ cứ nhìn Sở Duyên như vậy, không rõ vì sao Sở Duyên dừng lại.

“Giảng đạo bảy năm, tông môn của các ngươi đều hơi rối loạn, đều quay về xử

lý mọi việc đi.”

Sở Duyên hơi xua tay.

Một câu này của hắn, khiến tất cả mọi người kinh hãi.
Bình Luận (0)
Comment