Chàng Rể Chiến Thần

Chương 280

Nghe thấy những lời Dương Chấn nói, Ngụy Tường vô cùng hoảng sợ, bởi vì sợ hãi, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt.

“Anh… Anh không thể giết tôi, ba tôi là Ngụy Thành Châu, gia chủ nhà họ Ngụy, nếu như anh giết tôi, nhà họ Ngụy chắc chắn sẽ không buông tha cho anh!”

Ngụy Tường hét lớn nói.

Anh ta thật sự rất sợ chết, nhưng lại không biết phải làm thế nào để có thể cầu được sống sót.

Đối với anh ta mà nói, dường như chỉ có thân phận nhà họ Ngụy mới có thể tăng thêm cho mình mấy phần cơ hội giữ lại mạng sống.

Dương Chấn cũng không phải thật sự muốn giết chết Ngụy Tường, câu nói vừa rồi cũng chỉ là muốn ở trong miệng Ngụy Tường lấy được một chút thông tin hữu dụng.

“Anh có biết tôi ghét nhất là cái gì không?”

Dương Chấn đột nhiên hỏi.

“Cái gì?”

Ngụy Tường vô ý thức hỏi.

Ngay khi anh ta ngốc ngốc hỏi câu hỏi này, bỗng nhiên Dương Chấn đá ra một cước.

“Rầm!”

Cơ thể mập mạp hơn hai trăm cân của Ngụy Tường trực tiếp bay ngược ra ngoài.

Cũng may mắn rằng thịt trên người Ngụy Tường rất nhiều, dưới sự va chạm mạnh mẽ như vậy nhưng vẫn chưa hôn mê.

Mặc dù không hôn mê, nhưng đau đớn mãnh liệt vẫn khiến anh ta không khỏi lớn tiếng kêu rên.

Toàn bộ khu biệt thự đều là tiếng kêu gào đau đớn của Ngụy Tường.

Hơn mười tên bảo vệ, không có kẻ nào dám mở miệng ngăn cản, đều mang dáng vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm vào Dương Chấn.

Bọn họ thân là bảo vệ của nhà họ Ngụy, tự nhận là thân thủ cực mạnh nhưng cũng chưa bao giờ gặp được cường giả khủng bố như Dương Chấn.

Tên béo hơn một trăm cân, ở trong tay anh lại chỉ giống như quả bóng da, nói cầm lên thì cầm, nói đá bay thì đá.

Đừng nói là bọn họ, cho dù là tất cả bảo vệ của nhà họ Ngụy cộng lại, có lẽ cũng không phải đối thủ của Dương Chấn.,

“Tôi ghét nhất, chính là uy hiếp!”

Lúc này Dương Chấn mới trả lời câu hỏi mà vừa rồi đã hỏi Ngụy Tường.

“Cậu Mạnh trọng miệng anh là ai? Tại sao muốn để Chu Kim Hảo phát sóng trực tiếp nói những lời đó? Tại sao hắn ta lại muốn mang Chu Kim Hảo đi?”

Dương Chấn đi đến bên cạnh Ngụy Tường, từ trên cao nhìn xuống anh ta, lạnh lùng nói ra: “Nói hết tất cả những gì anh biết cho tôi, nếu như câu trả lời khiến tôi không hài lòng, anh sẽ sớm cảm nhận được cái gì mới gọi là Địa Ngục!”

“Tôi… Tôi nói, tôi nói hết tất cả cho anh!”

Lần này, Ngụy Tường đã thật sự sợ hãi, cố nén cơn đau nhức kịch liệt trên người, nhanh chóng nói ra tất cả mọi chuyện.

“Cậu Mạnh chính là Mạnh Huy, là đời thứ ba có địa vị cao nhất trong nhà họ Mạnh, nghe nói có quan hệ rất nhiều với Vũ Văn Bân của gia tộc Vũ Văn.”

“Trước đó chương trính phát sóng trực tiếp, cũng là do tôi lên kế hoạch. Nhưng đây cũng là do Mạnh Huy ép tôi, hắn ta chỉ cho tôi bảy ngày để tôi phá hủy chi nhánh của Tập đoàn Nhạn Chấn ở Giang Châu.”

“Là Mạnh Huy nhắc nhở tôi, có thể lợi dụng Chu Kim Hảo, sau đó tôi mới làm như vậy.”

“Về phần Mạnh Huy tại sao lại muốn dẫn Chu Kim Hảo đi, nói là muốn giết bà ta!”

“Anh Dương, tôi đã nói ra tất cả những gì mình biết cho anh, cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, đừng giết tôi! Tôi thật sự bị ép buộc, nếu tôi không làm như vậy, Mạnh Huy cũng sẽ giết tôi, tôi không còn cách nào khác!”

Ngụy Tường thật sự khóc, mặt mũi đều là nước mắt nước mũi, thân thể mập mạp run lên một cái.

“Chu Kim Hảo bị đưa đi lúc nào? Và bị đưa đi đâu?”

Dương Chấn vội vàng hỏi.

Sở dĩ trong khi vẫn chưa có bằng chứng mà anh đã tìm đến Ngụy Tường chính là vì lo lắng Chu Kim Hảo sẽ bị giết.

Bây giờ Ngụy Tường lại nói, Mạnh Huy đưa Chu Kim Hảo đi, chính là vì muốn giết bà ta.

Có thể tưởng tượng được, trong lòng Dương Chấn đang rất lo lắng.

Chu Kim Hảo đáng chết, nhưng lại không đáng chết trong tay mình, bởi vì Tần Nhã và Tần Yên sẽ thương tâm khổ sở.

Chu Kim Hảo nếu là bị cướp đi từ trong tay người hộ tống của anh, vậy thì nhất định cũng phải được cứu từ anh.

“Ngay trước khi anh vừa mới tới, ước chừng trên dưới hai mươi phút đã bị người của Mạnh Huy đưa đi!” Ngụy Tường vội vàng nói.

Nghe vậy, Dương Chấn đã không còn do dự chút nào, xoay người rời đi.

“Nếu nhà họ Mạnh chính là nanh vuốt của các người, tôi sẽ nhổ ra cho bọn họ!”

Dương Chấn thật sự rất phẫn nộ.

Lần này trở về, anh vốn chỉ muốn tự tay phát triển Tập đoàn Nhạn Chấn, về phần ân oán với gia tộc Vũ Văn, anh tạm thời vẫn chưa hiểu rõ.

Nhưng hôm nay, gia tộc Vũ Văn có một số người lại chủ động động chạm đến mình.

Nếu như không phải anh vừa trở về, căn cơ còn bất ổn, lo lắng người bên cạnh sẽ bị thương tổn, sao anh có thể chịu được sự khiêu khích của một số người của gia tộc Vũ Văn?

Mặc dù tạm thời không thể động đến gia tộc Vũ Văn, nhưng nhà họ Mạnh trong thành phố, cũng không phải không động được.

Ngụy Tường nhìn Dương Chấn vội vã lái xe rời đi, trên mặt đều là sự may mắn được sống sót sau tai nạn.

“Mẹ nó, đây là người sao?” Anh ta thì thào nói nhỏ.

Mặc dù toàn thân đều đau đớn kịch liệt, nhưng lúc này, anh ta hoàn toàn không có bất cứ suy nghĩ muốn trả thủ Dương Chấn trong lòng.

Đến ngay cả hơn mười bảo vệ nhà họ Ngụy sắp xếp cho mình cũng không thể làm Dương Chấn bị tổn thương chút nào, dạng người như vậy, là dạng tồn tại mà nhà họ Ngụy có thể đắc tội nổi sao?

“Không được, tôi nhất định phải báo với gia tộc một tiếng, tuyệt đối không được đối nghịch với Dương Chấn lần nữa, nếu không, nhà họ Nguy ắt sẽ bị hủy diệt!”

Ngụy Tường bỗng nhiên nghiêm nghị nói.

Anh ta có thể được nhà họ Ngụy sắp xếp liên hệ với nhà họ Mạnh cũng đủ để chứng minh địa vị của anh ta ở nhà họ Ngụy.

Có thể trở thành một trong những người cầm quyền ở nhà họ Ngụy, anh ta cũng không phải kẻ ngu.

“Ba, có một việc, con nhất định phải báo cáo với ba!”

Ngụy Tường bấm số điện thoại của Ngụy Thành Châu, giọng nói vô cùng nghiêm nghị.

“Nói đi!”

Giọng nói đầy uy nghiêm của Ngụy Thành Châu truyền đến.

Ông ta thân là gia chủ của nhà họ Ngụy, đối đã với con cháu trong gia tộc, từ trước đến nay đều vô cùng nghiêm khắc.

“Ba, mới vừa rồi…”

“Ầm!”

Ngụy Tường vẫn chưa nói xong, bỗng nhiên một tiếng súng chói tai vang lên.

Dưới sự khiếp sợ của hơn mười tên bảo vệ, giữa trán Ngụy Tường xuất hiện một lỗ máu to lớn.

Trong giây tiếp theo, thân thể Ngụy Tường ngã thẳng tắp xuống đất, chết không nhắm mắt.

“Phanh phanh phanh!”

Ngay sau đó, tiếng súng dày đặc vang lên, mười tên bảo vệ phía bên Ngụy Tường cũng không ngoại lệ, tất cả đều bị bắn chết.

Giang Châu, nhà họ Ngụy!

Trong một tòa biệt thự, gia chủ Ngụy Thành Châu của nhà họ Ngụy đang nghe Ngụy Tường báo cáo, nhưng khi nghe thấy Ngụy Tường vừa mới nói được một nửa, bỗng nhiên có tiếng súng vang lên, giọng nói của Ngụy Tường cũng hoàn toàn biến mất.

Ngay sau đó, lại là liên tục những tiếng súng không ngừng vang lên.

“Ngụy Tường!”

Ngụy Thành Châu nhận ra điều gì đó, sắc mặt lập tức đại biến, gầm thét một tiếng.

Nhưng Ngụy Tường đã bị giết, làm sao có thể trả lời được?

“Ầm!”

Ngụy Thành Châu đột nhiên hung hăng đập điện thoại di động xuống đất, giận dữ hét: “Lập tức phái người đi tìm Ngụy Tường!”

“Vâng, gia chủ!”

Lúc này Ngụy Thành Châu đã phẫn nộ đến cực điểm, hai mắt đỏ ngầu.

Vừa rồi tiếng súng đó có ý nghĩa thế nào, ông ta hết sức rõ ràng.

Nhưng dù đã chết, ông ta cũng phải nhìn thấy thi thể.

Rất nhanh, một bảo vệ trên người dính đầy bụi đất và vết thương chằng chịt tìm đến Ngụy Thành Châu.

“Sa Lang! Đã xảy ra chuyện gì?”

Trông thấy bảo vệ, Ngụy Thành Châu lập tức sợ hãi.

Sa Lang là một trong những bảo vệ đứng đầu của nhà họ Ngụy, là ông ta tự mình phái đi để bảo vệ sự an toàn của Ngụy Tường.

“Bịch!”

Hai đầu gối Sa Lang nặng nền quỳ xuống dưới chân Ngụy Thành Châu, cực kỳ bi thương nói: “Gia chủ, Sa Lang đã phụ sự kỳ vọng của ngày! Không thể bảo vệ cho tổng giám đốc Ngụy, cố ý đến đây thỉnh tội!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ngụy Thành Châu mắt đỏ giận dữ hét.

“Tổng giám đốc Ngụy đã chết!”

Sa Lang lau nước mắt, vẻ mặt dữ tợn nói: “Là một người trẻ tuổi tên Dương Chấn, hắn đã bắn chết tổng giám đốc Ngụy!”
Bình Luận (0)
Comment