Chàng Rể Chiến Thần

Chương 281

Nghe thấy thuộc hạ nói, con trai mình bị giết, vẻ mặt Ngụy Thành Châu u ám đến cực điểm.

Mặc dù ông ta sớm đã đoán được kết quả này, nhưng bây giờ, cái tin dữ này đối với ông ta mà nói quả thật vô cùng khó chấp nhận.

“Cho dù là chết, tôi cũng phải nhìn thấy xác!” Khuôn mặt Ngụy Thành Châu tràn đầy sự hung ác hét lên.

Sa Lang vội vàng nói: “Ngụy tổng, chính là ở bên ngoài!”

Ngụy Thành Châu cùng với Sa Lang lảo đảo đi ra khỏi phòng, nhìn thấy một thi thể đang nằm trước cửa.

Quả nhiên là Ngụy Tường, ở ấn đường của ông ta là một lỗ máu khiến người khác nhìn thấy mà khiếp sợ.

Mặc dù người đã chết, nhưng đôi mắt vẫn còn mở lớn.

“Thông báo xuống phía dưới, điều động tất cả lực lượng có thể điều động được của nhà họ Ngụy đem Dương Chấn về đây cho tôi!”

Ngụy Thành Châu hít một hơi thật sâu, đôi mắt nhắm lại đột nhiên mở ra, dường như hai luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ được phóng ra: “Tôi muốn người sống! Dám giết chết con trai của Ngụy Thành Châu tôi, tôi muốn cậu ta phải sống không bằng chết!”

Ngụy Thành Châu dường như nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, nhưng có thể thấy được sự tức giận trong lòng ông ta.

Ở Giang Châu, Ngụy Thành Châu chính là trời.

Mặc dù cùng với ba gia tộc khác, đặt bốn gia tộc ngang hàng nhau, nhưng ông ta tin, ba gia tộc khác không có ai là đối thủ của ông ta.

Bây giờ, một chàng trai trẻ chưa đến 30 tuổi lại dám giết con trai của mình.

Sắp xếp ổn thỏa nhà họ Ngụy, Ngụy Thành Châu lại gọi một cuộc điện thoại: “Trang gia chủ, nếu như tôi nhớ không nhầm, cháu trai của ông, Trang Tất Phàm bị một người trẻ tên Dương Chấn giết chết đúng không?”

“Ngụy gia chủ, muốn nói gì?” Trang Thánh nói.

Từ sau khi gia chủ trước của nhà họ Trang, Trang Kiến Thiết vì do dự mà để cho Tiền Bưu đi, bị người của Mạnh Huy giết chết.

Sau đó con trai út của Trang Kiến Thiết, Trang Thánh được Mạnh Huy chỉ định là gia chủ của nhà họ Trang.

Lúc Trang Kiến Thiết còn sống, Trang Thánh chính là người thừa kế nhà họ Trang, điều này cho thấy tài trí của ông ta không hề yếu.

“Lúc nãy, con trai tôi Ngụy Tường đã bị Dương Chấn giết! Tôi định huy động sức mạnh của gia tộc truy sát Dương Chấn, muốn nhờ vào sự giúp đỡ của nhà họ Trang, không biết Trang gia chủ có hứng thú không?” Ngụy Thành Châu nói thẳng.

Trang Thánh nghe thấy vậy, cố tình tỏ ra kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Ngay cả Ngụy tổng cũng dám giết! Tên tiểu tử này quả thật không biết sống chết là gì mà!”

“Nhưng, Ngụy gia chủ, chuyện kia đã qua rất lâu rồi, hơn nữa, chúng tôi cũng không có chứng cứ chứng minh người giết cháu trai tôi chính là Dương Chấn!”

“Chuyện này vẫn chưa được điều tra rõ ràng, đợi đến khi điều tra rõ ràng, nếu như thật sự là Dương Chấn làm, nhà họ Trang chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ta.”

Trang Thánh cười khẩy trong lòng: “Muốn kéo nhà họ Trang chúng tôi xuống nước, không có dễ như vậy đâu!”

Lúc đó Tiền Bưu đến cửa, dưới mí mắt của rất nhiều cường giả nhà họ Trang, giết chết cường giả mà nhà họ Mạnh phái đến.

Chỉ một Tiền Bưu đã có thể khiến cho nhà họ Trang gà chó không yên, ông ta không muốn lội qua vũng nước này.

Hơn nữa, Trang Tất Phàm chỉ là cháu trai của ông ta, mà ba của Trang Tất Phàm, Trang Mặc còn là đối thủ tranh giành với mình, ông ta cũng không nhất thiết phải giúp đối thủ của mình báo thù.

“Trang gia chủ đã không có hứng thú, vậy thì bỏ đi!”

Ngụy Thành Châu nói xong liền cúp điện thoại, rất dứt khoát.

Sau đó, Ngụy Thành Châu lại gọi điện thoại cho Tô Thanh Sơn và Quan Tôn Sắc.

Nội dung đều giống nhau, tìm kiếm sự giúp đỡ của nhà họ Tô và nhà họ Quan.

Kết quả không cần nghĩ đã biết, vẫn là từ chối.

“Xem ra, địa vị của nhà họ Ngụy tôi vẫn quá thấp!”

Đôi mắt Ngụy Thành Châu nheo lại, đồng tử trở nên sâu hơn, hiện lên vài phần tức giận.

Sở dĩ ông ta đích thân liên lạc với ba đại gia tộc kia, không phải là thật sự cần sự giúp đỡ, chỉ là muốn thông qua chuyện này để xem xem, thái độ của những gia tộc khác.

“Đã như vậy, đợi xử lý xong Dương Chấn, lề lối của Giang Châu cũng nên được lập lại rồi!”

Ngụy Thành Châu chắp tay sau lưng, vô cùng tức giận nói.

Khí thế giống như dời núi lấp biển, cuộn sạch mọi thứ.

Thân là chủ của nhà họ Ngụy, ông ta có đủ tự tin để nói ra câu này.

Cùng lúc này, Dương Chấn đang trên đường đi về phía tỉnh lỵ, lần lượt nhận được điện thoại của Quan Tôn Sắc và Tô Thanh Sơn.

Nội dung cuộc điện thoại đều giống nhau, Ngụy Thành Châu tìm bọn họ, ra tay để đối phó với Dương Chấn.

Mà câu trả lời của Dương Chấn cũng giống nhau: “Chuẩn bị sẵn sàng để giết chết nhà họ Ngụy!”

Chỉ là một câu nói, nhưng lại khiến Quan Tôn Sắc và Tô Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú.

Mấy năm nay, sản nghiệp của nhà họ Ngụy liên quan đến các xí nghiệp lớn, đàn áp ba gia tộc còn lại.

Một khi nhà họ Ngụy sụp đổ, chính là lúc nhà họ Quan và nhà họ Tô chia nhau Giang Châu.

Trước mắt đã gần rời khỏi địa giới của Giang Châu, lúc nãy, một chiếc Mercedes-Benz màu đen đột nhiên chắn trước xe của Dương Chấn.

Một thanh niên tóc trắng từ trên xe đi xuống, tay trái nắm lại, còn mang theo nắm đấm, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Dương Chấn.

Dương Chấn cau mày, từ tên người cậu thanh niên tóc trắng này anh cảm nhận được hơi thở khiến người khác vô cùng khó chịu.

Anh không chút nghi ngờ, chàng trai trẻ trước mặt đã từng giết người, hơn nữa còn rất nhiều.

Một cái đầu màu trắng được cắt ngọn ngàng, ngay cả lông mày cũng trắng, cả người trông vô cùng khác lạ.

“Cùng tôi đi về nhà họ Ngụy, tôi có thể không làm anh bị thương!”

Cậu thanh niên tóc trắng mặt không chút biểu cảm, giọng nói vô cùng lạnh lùng, dường như đang nói một chuyện đương nhiên.

“Cút!”

Dương Chấn nói ra một chữ, khí thế trên người đột nhiên bộc phát, giống như dấy lên một trận phong ba bão táp quét về phía chành trai tóc bạc kia.

“Bất kỳ ai bị Thiếu Bạch tôi nhìn trúng, không chết thì cũng bị thương! Tôi, chính là bất bại! Anh sẽ vì sự ngông cuồng của mình là phải trả một cái giá vô cùng thê thảm!”

Chàng thanh niên tự xưng là Thiếu Bạch, không chút sợ hãi, ngược lại còn tràn đầy ý chí chiến đấu.

“Đã như vậy, để tôi kết thúc thần thoại bất bại của cậu!”

Dương Chấn cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nguy hiểm: “Nếu như cậu là bất bại, vậy thì tôi chính là tổ tiên của bất bại!”

“Tôi từng gặp những người ngông cuồng, nhưng người ngông cuồng giống như cậu đây là lần đầu tiên tôi gặp!”

Thiếu Bạch mặt không biểu cảm nói: “Tôi sẽ để cho anh biết, cái giá của việc ngông cuồng trước mặt Thiếu Bạch tôi là gì!”

Lời nói vừa rơi xuống, thân ảnh của anh ta hóa thành một cái bóng màu trắng, lao về phía Dương Chấn.

Cùng lúc này, Thiếu Bạch cùng với nắm đấm trái tấn công một cách mạnh mẽ về phía Dương Chấn.

Mà Dương Chấn từ đầu đến cuối vẫn đứng nguyên tại chỗ không động đậy, dường như không cảm thấy được sức mạnh của đối phương.

Tốc độ của Thiếu Bạch rất nhanh, giống như một tia chớp màu trắng, trong phút chốc đã đến trước mặt Dương Chấn.

“Chết đi!”

Một cú đấm của Thiếu Bạch mạnh mẽ hướng về phía cằm của Dương Chấn.

Cú đấm phía trên nắm tay trái lóe lên ánh mắt lạnh lẽo của kim loại, nhưng có thể thấy được, một khi tấn công trúng thì cằm của Dương Chấn sẽ lập tức bị xuyên thủng.

“Bùm!”

Thấy nắm đấm sắp chạm vào cằm mình, Dương Chấn đột nhiên uốn gối, cả chân phóng ra, trực tiếp đá vào bụng của Thiếu Bạch.

Âm thanh va chạm nặng nề vang lên, biểu cảm trên khuôn mặt của Thiếu Bạch lập tức cứng đờ, sau đó khuôn mặt tràn đầy sự đau đớn.

“Ầm, két!”

Cả người giống như quả bóng bị đá bay, đập mạnh vào kính cửa số phía trước của chiếc Mercedes-Benz kia.

Thiếu Bạch, người vừa nói những lời ngông cuồng, phóng đại là bất bại kia, lúc này đã hôn mê bất tỉnh.

Đúng lúc này, điện thoại của Dương Chấn đột nhiên vang lên, anh nheo mắt lại liếc nhìn về phía Thiếu Bạch, sau đó nhận điện thoại.

“Xin chào, tôi là Mạnh Huy!”

Một giọng nói vô cùng trẻ vang lên.

Đối với cái tên này, Dương Chấn đã rất quen thuộc, chỉ là chưa từng gặp mặt.

Anh không nói gì, tiếp tục nghe.

“Tôi biết, anh muốn đến nhà họ Mạnh tìm tôi, vốn dĩ tôi định đợi anh đến tìm cái chết, nhưng sau đó lại nghĩ, vẫn nên bỏ đi!”

“Cho dù thế nào, trong người anh cũng mang dòng máu của gia tộc Vũ Văn, nếu như chết trong tay tôi, cho dù anh chỉ là một thứ rác rưởi bị gia tộc vứt bỏ, nhưng vẫn sẽ đem đến cho nhà họ Mạnh không ít phiền phức.”

“Nghĩ trước nghĩ sau, tôi vẫn quyết định, tặng anh một tin tức không được tốt.”

Mạnh Huy lưu loát nói một tràng, đột nhiên dừng lại, mới nói: “Chu Kim Hảo mà anh muốn tìm đã chết rồi!”
Bình Luận (0)
Comment