Chàng Rể Đào Hoa

Chương 252

Chương 252: Bày mưu tính kế

Trần Hoàng Thiên ở bên ngoài sốt ruột chờ đợi, giống như là chờ vợ đang đẻ con bên trong.

Đỗ Nhã Lam cũng không còn nhỏ nữa, cũng hai bốn hai lăm tuổi rồi, anh cũng không biết cô ấy có bị anh chơi hư không. Ngộ nhỡ… vậy thì không thể chứng minh được sự trong sạch giữa anh và Đỗ Nhã Lam rồi.

Chẳng qua trông dáng vẻ Đỗ Nhã Lam rất tự tin, anh cũng có thể thả lỏng đôi chút.

Khoảng năm phút sau.

Kẽo kẹt

Cửa văn phòng chủ tịch bị mở ra, Đỗ Nhã Lam và Dương Ninh Vân đỏ mặt đi ra. “Sao rồi?” Trần Hoàng Thiên vội vàng hỏi, hết nhìn Dương Ninh Vân rồi lại nhìn qua Đỗ Nhã Lam, đợi chờ kết quả chứng mình sự trong sạch của anh. “Hu hu…”

Bỗng nhiên Dương Ninh Vân bật khóc tự trách: “Trần Hoàng Thiên, em lại trách nhầm anh nữa rồi.”

Nghe vậy, Trần Hoàng Thiên chợt như trút bỏ được gánh nặng.

Cuối cùng sự trong sạch giữa anh và Đỗ Nhã Lam đã được chứng minh rồi.

Vì vậy, anh bước về trước một bước ôm Dương Ninh Vân vào lòng, vuốt ve đầu cô một cách cưng chiều, anh dịu dàng nói: “Hiểu lầm được giải quyết là tốt rồi, nếu đổi lại anh là em, cũng sẽ nghĩ như vậy thôi.” “Hu hu…”

Sự khoan dung của Trần Hoàng Thiên càng khiến cho Dương Ninh Vân thêm tự trách, khóc lớn tiếng hơn nữa: “Trần Hoàng Thiên, anh đánh em mấy cái, mắng em vài câu cũng được. Anh đừng đối xử tốt với em như vậy, như vậy chỉ càng khiến em càng thêm xấu hổ và tự trách.” “Bà xã ngốc, anh làm sao nỡ đánh em mắng em chứ?” Trần Hoàng Thiên buông cô ra, giúp cô lau đi nước mắt, cười cưng chiều với cô: “Bà xã không khóc nữa nào, vui vẻ lên, khóc nhiều sẽ không xinh đẹp nữa đâu.”

Dương Ninh Vân nín khóc bật cười.

Bỗng nhiên, cô lại cảm thấy, cả thế giới này đều trở nên tốt đẹp. “Trần Hoàng Thiên, anh có đồng ý tái hôn với em không?” Đột nhiên cô nghiêm túc nhìn Trần Hoàng Thiên hỏi.

Đầu tiên là Trần Hoàng Thiên ngẩn ra, sau đó kích động đến mức giọng nói cũng trở nên run run: “Đồng ý, trăm ngàn lần đồng ý”

Thấy dáng vẻ kích động của anh, Dương Ninh Vân bật cười, nói: “Vậy đợi em làm xong việc ở chi nhánh công ty Kim Độ, chúng ta sẽ quay về Đông Quan tái hôn, sẽ không lâu đầu, nhiều nhất là một tháng” “Nhưng mà anh phải đồng ý với em, sau khi tái hôn, bất kể con đường từ nay về sau có khó đi đến đâu, anh cũng không được vứt bỏ em, nếu không thì em sẽ không tái hôn nữa!”

Nói xong, cô chu môi lên. “Được, anh đồng ý với em, sau khi tái hôn sẽ không bao giờ ly hôn với em nữa.” Trần Hoàng Thiên gật đầu thật mạnh nói, viền mắt cũng trở nên ươn ướt. “Hi hi!”

Dương Ninh Vân nhoẻn miệng cười, xinh đẹp động lòng người. Trần Hoàng Thiên nhìn thấy cũng nhịn không được mà mỗ lên cái miệng nhỏ nhắn hấp dẫn của cô một cái. “Hai người có thể đừng xôi thịt như vậy không?” Đỗ Nhã Lam khinh bỉ nói.

Dương Ninh Vân ngượng ngùng cười: “Xin lỗi cô Đỗ, khiến cho cô chế cười rồi.” Vừa nãy sau khi Đỗ Nhã Lam để cô kiểm tra xong, còn nói rõ thân phận của bản thân, cho nên cô đã biết Đỗ Nhã Lam đến từ đâu. Vả lại cô cũng biết được, quả thật là thuốc của Trần Hoàng Thiên đã chữa được vết thương của Ma Đô Địa Hạ Vương Đỗ Văn Mạnh. Đỗ Nhã Lam vẫy vẫy tay, nói: “Sáng nay anh tôi đã nhắc lại chuyện nhẫn Ma Hoàng với ba tôi, ba tôi mới biết là anh tôi đã xúc phạm đến anh Trần.” “Ba đã đánh anh tôi một trận, lại hỏi ra chuyện tối hôm qua ở câu lạc bộ giải trí Huy Hoàng. Ba tôi sợ Đường Vạn Hiện sẽ tới gây phiền phức cho anh, nên đã bảo tôi đến đây xem thử, cũng may là bọn họ chưa đến.” “Đã đến rồi, sau đó bị tôi đuổi đi rồi.” Trần Hoàng Thiên nói. “Hả?” Đỗ Nhã Lam ngạc nhiên, sau đó nói: “Nếu đã được anh giải quyết rồi, vậy thì đến nhà tôi một chuyến đi, ba tôi muốn anh tôi nhận lỗi chuyện lúc đó với anh.”

Trần Hoàng Thiên nhìn qua Dương Ninh Vân. “Trần Hoàng Thiên anh đi đi, sau này em sẽ không hiểu lầm anh một cách bừa bãi nữa.” Dương Ninh Vân cười nói.

Lúc này Trần Hoàng Thiên mới yên tâm, dặn dò Dương Ninh Vân có chuyện thì gọi điện thoại cho anh, sau đó đi đến nhà họ Đỗ với Đỗ Nhã Lam.

Lúc này, tại nhà họ Đỗ. “Ông Giang, tôi biết ông tới đây không phải là để uống trà với tôi, mà là vì chuyện của cháu ông, muốn xem tôi sẽ có thái độ gì. Tôi nói thật với ông vậy, vết thương của tôi là nhờ có thuốc của ngài Trần mà được chữa khỏi, không có ngài Trần, hôm nay Đỗ Văn Mạnh tôi đã không thể ngồi đây. Cho nên nếu ông muốn báo thù ngài Trần, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý”

Đỗ Văn Mạnh vừa ngâm trà vừa nhàn nhạt nói.

Khéo mắt Giang Du Sơ giật giật vài cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ông thật sự muốn vì tên nhóc đó mà gây khó dễ với nhà họ Giang tôi?” “Ông Giang cần gì phải nói như vậy, tôi cũng không có cách nào, dù sao ông muốn động vào ngài Trần, tôi tuyệt đối sẽ không khách sáo.” Đỗ Văn Mạnh thản nhiên nói. Nét mặt Giang Du Sơ lạnh lùng: “Ông không sợ tôi dùng quan hệ của tứ đại gia tộc ở thủ đô để đối phó với ông sao?” “Ha ha.” Đỗ Văn Mạnh bật cười: “Đỗ Văn Mạnh tôi, là người đã từng chết một lần rồi, ai tôi cũng không sợ. Cũng giống như hội trưởng Matsushima Ono của thương hội Nhật Bản, ông ta muốn loại trừ tôi, kết quả là tôi cho một mồi lửa, đốt sạch cả nhà ông ta.” “Cho nên, tôi đã không còn gì để mất thì sao phải sợ chết, ai dám chọc tôi, vậy thì hãy chờ xem.

Sắc mặt của Giang Du Sơ cực kỳ u ám, ông ta cũng không còn cách gì nên chỉ có thể tức giận rời đi. Không lâu sau, Đỗ nhã Lam dẫn Trần Hoàng Thiên đến. “Ha ha, ngài Trần, cậu đã đến rồi.”

Đỗ Văn Mạnh nở nụ cười ra nghênh đón. Vẻ mặt ông vừa ân hận vừa hổ thẹn nói: “Chuyện tối hôm qua, tôi đã hiểu rõ tình huống rồi. Là con trai tôi không đúng, suýt nữa đã hại ngài Trần chậm trễ thời gian đi cứu vợ trước. Để tôi kêu đồ súc sinh kia ra đây nhận tội với ngài Trần.”

Nói đến đây, ông hét lớn một tiếng: “Còn không mau lăn xuống đây”

Đỗ Hạ Phi mặt mũi bầm dập sợ hãi từ trên lầu đi xuống, đi đến trước mặt Trần Hoàng Thiên, cơ thể run rẩy nói: “Ngài Trần, rất xin lỗi, tôi không biết là anh lợi hại đến vậy. Nếu như tôi biết, cho tôi mượn một trăm lá gan cũng không dám làm càn trước mặt anh” “Quỳ xuống xin lỗi!” Đỗ Văn Mạnh quát lên, ông còn phải nịnh Trần Hoàng Thiên để cùng nhau đối phó Đằng Thanh Xã, vậy mà thiếu chút nữa bị Đỗ Hạ Phi phá hủy chuyện tốt, bảo sao ông có thể không tức chứ?

Đỗ Hạ Phi hơi khụy chân muốn quỳ xuống. “Bỏ đi.” Trần Hoàng Thiên kéo anh ta lên: “Biết cái sai để lần sau không tái phạm nữa là được.” “Cảm ơn ngài Trần, rất cảm ơn ngài Trần!”

Đỗ Hạ Phi như nhận được đại xá, liên tục cảm ơn.

Sau đó, Đỗ Văn Mạnh và Trần Hoàng Thiên nói đến chuyện diệt cả nhà Matsushima Ono, ông nói: “Tôi có một loại dự cảm, chắc sắp tới Đằng Thanh Xã sẽ triển khai hành động với tôi. Đến lúc đó nếu như khó đối phó, còn phải nhờ đến ngài Trần.” “Được thôi.” Trần Hoàng Thiên nói: “Chúng ta cùng chung kẻ địch, chỉ cần ở trong khả năng của mình, tôi có thể giúp được thì tuyệt đối sẽ không nhập nhằng.” “Có điều là để có được sự an toàn, ông xem thử có thể thu thập một số dược liệu trên trăm năm giúp tôi không, thực lực của tôi được nâng cao thì sẽ đối phó với Đằng Thanh Xã thuận tiện hơn.” “Không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho tôi!” Đỗ Văn Mạnh vỗ ngực nói.

Lúc này, tại Đông Quan.

Vịnh Ngân Long, biệt thự số ba mươi tám. “Sao rồi Chí Văn, cũng đã qua vài ngày rồi, cậu Giang có đè được Ninh Vân rồi quay video lại chưa?”

Lý Tú Lam thấy Dương Chí Văn đến nhà bà ta, liền nở nụ cười đi tới rồi vội vàng hỏi.

Bà ta bị Trần Hoàng Thiên đánh cho một trận đau nhức, cũng sắp được mười ngày rồi. Trên người bà ta đau buốt khó nhịn, cho nên kích động muốn Trần Hoàng Thiên nhanh chóng chết đi. “Đè cái đéo ấy!” Dương Chí Văn chán nản nói: “Tôi vừa mới nghe được tin tức. Vào tối hôm qua, xém chút nữa thì cậu Giang đã đè được Ninh Vân rồi. Kết quả là tên tạp chủng Trần Hoàng Thiên kia không biết cũng chạy đến Kim Đô lúc nào, cứu được Ninh Vân, còn đánh cho cậu Giang mặt mũi bầm dập, răng cửa hai hàng trên dưới đều bị đánh cho văng ra, suýt nữa thì cứu không được.” “Ha?”

Lý Tủ Lam và Dương Bảo Trân đều sợ ngây người!

Nhưng rất nhanh, Dương Bảo Trân liền hỏi: “Để cậu Giang chịch chị con chính là để làm cho Trần Hoàng Thiên tức giận đi tìm cậu Giang trả thù. Bây giờ mục đích đã đạt được, anh Chí Văn không phải nên vui mừng sao, vì cái gì lại rầu rĩ không vui?” “Đúng đó!” Lý Tú Lam phản ứng lại, cũng hỏi: “Đây không phải vừa đúng ý chúng ta sao?”

Dương Chí Văn ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân nói: “Lúc đầu tôi cũng tưởng như vậy, nhưng sau khi hỏi rồi mới biết được. Tên tạp chủng Trần Hoàng Thiên kia, không biết từ lúc nào mà có quan hệ không tệ với Ma Đô Địa Hạ Vương Đỗ Văn mạnh. Có Đỗ Văn Mạnh che chắn cho, nhà họ Giang không dám làm gì với cậu ta. Cho nên bây giờ cậu ta vẫn còn đang sống ung dung sung sướng.” “Nói không chừng, tối hôm qua sau khi được cậu ta cứu đi, Ninh Vân đã quất một đêm với cậu ta ấy chứ.”

Lý Tú Lam nghe vậy, liền tức đến nổ banh lồng ngực: “Cái thứ đáng chết này, vì sao lại có quan hệ rộng đến như vậy. Ngay cả ông lớn như Ma Đô Địa Hạ Vương cũng quen biết. Vậy thì làm sao mới giải quyết được cậu ta đây chứ, thật là tức chết tôi rồi!”

Dương Chí Văn buông lỏng tay: “Điều tôi có thể làm được, cũng chỉ được chừng đấy, vậy cũng không diệt được tên tạp chủng Trần Hoàng Thiên kia. Tôi thật sự là chẳng còn cách nào nữa hết.” “Tôi qua đây chính là muốn hỏi mẹ con các người có cách nào tốt hơn nữa không. Nếu như không có, vậy thì hai người chỉ có thể đánh tay không, chuyện báo thù thì đừng nghĩ tới nữa. Nói không chừng Ninh Vân sẽ quay về trong lòng cậu ta, sinh cho cậu ta cũng nên.

Lý Tủ Lam tức giận giậm chân, trong miệng không ngừng mắng chửi. “Có rồi!”

Dương Bảo Trân đột nhiên mừng rỡ kêu lên. “Cách gì?”

Lý Tủ Lam và Dương Chí Văn đều nhìn về phía cô ta. “Hắc hắc!” Dương Bảo Trần cười xấu xa, nói: “Kẻ ác thì phải bị kẻ ác nghiền nát. Từ sau khi Trần Hoàng Thiên tự phát triển, có một lần duy nhất bị chỉnh rất thảm, chính là do nhà họ Trần làm, hành cho anh ta lên bờ xuống ruộng, cực kỳ thảm thiết” “Vậy chúng ta có phải là có thể khiến cho nhà họ Trần ra tay, chỉnh cái tên tạp chủng kia lần nữa không?” “Đúng vậy!”

Lý Tú Lam và Dương Chí Văn đều kích động cả lên. “Đây thật đúng là cách hay, sao tôi lại không nghĩ tới chứ? Phương Thanh Vân đang nằm trong tay nhà họ Trần, đó chính điểm yếu trí mạng của Trần Hoàng Thiên, đâm trúng vào điểm này còn sợ không chỉnh chết được cậu ta sao?” Dương Chí Văn hớn hở nói. “Vậy cậu mau đi liên hệ với nhà họ Trần, bào nhà họ Trần ra mặt chỉnh cái tên tạp chủng kia!” Lý Tú Lam thúc giục.

Dương Chí Văn lắc đầu: “Không có lý do, nhà họ Trần sẽ không ra mặt chỉnh Trần Hoàng Thiên thay cho chúng ta. Chẳng qua tôi có thể chạy đến Kim Đô một chuyến, nói nhà họ Giang ra mặt, yêu cầu nhà họ Trần đi chỉnh lý Trần Hoàng Thiên.” “Tôi nhớ là Giang Hào đã từng nói, ông nội cậu ta và tộc trưởng của tứ đại gia tộc ở thủ đô đều có quen biết nhau, nhất định có thể thông quan mối quan hệ này tạo áp lực cho nhà họ Trần, ép buộc nhà họ Trần phải ra mặt đối phó với Trần Hoàng Thiên.” “Đúng đúng đúng!”

Lý Tủ Lam và Dương Bảo Trân vô cùng đồng ý với cách nói này của Dương Chí Văn. “Vậy cậu nhanh đi Kim Độ, bày mưu tính kế cho nhà họ Giang. Đợi nhà họ Giang diệt trừ được Trần Hoàng Thiên rồi, nhất định sẽ giúp cậu có chỗ đứng tại Kim Đô, vậy đến lúc đó cậu sẽ có cơ hội phát triển rồi!” Lý Tú Lam nói. “Ha ha!”

Dương Chí Văn cười lớn: “Vẫn là dì hai hiểu tôi, tôi mua vé máy bay liền đây, tối nay sẽ đến nhà họ Giang bày mưu tính kết”

Dứt lời, anh ta lấy điện thoại ra mua vé máy bay.

Lý Tú Lam thì hết sức vui mừng nói: “Chí Văn, cậu nhất định phải căn dặn ông nội của Giang Hào, bảo nhà họ Trần ra sức chỉnh chết Trần Hoàng Thiên đó, tốt nhất là khiến cho cậu ta biến mất khỏi thế giới này. Nếu như có thể làm được, dì hai sẽ thưởng cho cậu ba mươi tỷ!”

Bình Luận (0)
Comment