Chàng Rể Đào Hoa

Chương 253

Chương 253: Tai họa đang kéo tới

Buổi tối, tại một khu chung cư sang trọng nào đó. “Wow! Tay nghề của anh Hoàng Thiên tốt ghê!” Ngụy Nhật Anh nhìn một bàn thức ăn, đôi mắt sáng lên.

Dương Ninh Vân bưng một đĩa thịt kho tàu ra, cười nói: “Anh Hoàng Thiên của em á, lúc trước ảnh là một ông chồng nội trợ, nên biết nấu ăn.

Nhớ lại thì cũng đã qua một thời gian dài cô không được thưởng thức tay nghề của Trần Hoàng Thiên rồi. Cô rất nhớ hương vị món thịt kho tàu do anh làm, không nhịn được mà bốc một miếng ném vào miệng nhai ngon lành. . ngôn tình hoàn

Anh, vẫn là anh của trước đây. Tay nghề, cũng là tay nghề của trước đây. Không hề thay đổi chút nào.

Thật tốt!

Ngụy Nhật Anh thấy được thì che miệng cười: “Tổng giám đốc Dương, không phải là chị không thích ăn thịt sao? Sợ ăn vào sẽ mập mà, sao hôm này lại không sợ nữa? Còn ăn vụng nữa chứ?” “Lúc trước chị sợ ăn vào mập thấy thì không ai muốn nữa. Bây giờ không sợ rồi, mập hơn nữa thì anh Hoàng Thiên của em cũng phải tái hôn với chị, hơn nữa còn không thể ly hôn” Dương Ninh Vân đặt thịt kho tàu lên bàn, lại bốc một miếng ném vào miệng, sau đó lộ ra nụ cười hồ ly gian xảo. “Thật là ngưỡng mộ tổng giám đốc Dương, anh Hoàng Thiên lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, tính tình còn tốt, quan trọng là còn thương chị. Thật không biết kiếp trước chị đã làm được bao nhiêu chuyện tích đức, mà kiếp này lại có thể gả cho một người chồng tốt như anh Hoàng Thiên.” Ngụy Nhật Anh vừa cười vừa nói.

Dương Ninh Vân rơi vào im lặng.

Đúng vậy!

Rốt cuộc kiếp trước mình đã làm được bao nhiêu chuyện tích đức, mà kiếp này có thể vớ được người chồng tốt như Trần Hoàng Thiên chứ? “Từ hôm nay trở đi, mình nhất định phải quý trọng Trần Hoàng Thiên cho thật tốt, không bao giờ làm những chuyện khiến cho anh ấy đau lòng nữa. Hơn nữa… tối nay mình phải giao bản thân cho anh ấy, làm người phụ nữ chính thức của anh ấy. Cả đời này cũng không tách khỏi anh ấy!”

Trong lòng cô tràn đầy kiên định. “Đến rồi đây! Canh sườn heo đu đủ, đẹp mặt đẹp da lại nở ngực. Bà xã, em nhất định phải uống nhiều một chút nha!”

Trần Hoàng Thiên đeo tạp dề bưng một bát canh to ra, vừa đi vừa kêu to. Ngụy Nhật Anh và Dương Ninh Vân cười lớn. “Anh là đang chế em không đủ to đúng không?” Dương Ninh Vân chu miệng nói,

Trần Hoàng Thiên cười ha hả: “Mục đích của anh là đẹp mặt đẹp da, hy vọng bà xã luôn luôn xinh đẹp trẻ trung.” “Nói như vậy còn được, nếu như dám chê em nhỏ, em sẽ tức giận cho xem!” Dương Ninh Vân chu môi dài ra, sau đó cởi tạp dề cho Trần Hoàng Thiên, nói: “Anh bận rộn lâu như vậy rồi, ngồi xuống trước đi, em xới cơm cho anh.” “Cảm ơn bà xã” Trần Hoàng Thiên cũng không khách sáo, lập tức ngồi xuống.

Rất nhanh đã có ba chén cơm trên bàn. Ba người Trần Hoàng Thiên, Dương Ninh Vân và Ngụy Nhật Anh cùng nhau ăn cơm vui vẻ. “Wow, thức ăn anh Hoàng Thiên làm ngon quá đi!”

Ngụy Nhật Anh lần đầu tiên được ăn cơm Trần Hoàng

Thiên làm, nhịn không được mà khen. “Ngon thì ăn nhiều một chút, khoảng thời gian này em và Ninh Vân chạy ngược chạy xuôi cũng vất vả rồi.” Trần

Hoàng Thiên nói.

Ngụy Nhật Anh cảm thấy ấm lòng, nói: “Em không vất vả, vất vả nhất là tổng giám đốc Dương. Lát nữa ăn xong để em rửa chén, anh Hoàng Thiên cố gắng yêu thương tổng giám đốc Dương đi.” “Vất vả nhất là anh Hoàng Thiên của em, chạy khắp nơi vì chị. Lát nữa ăn cơm xong vẫn là em rửa chén nha, chị sẽ cố gắng yêu thương anh Hoàng Thiên của em” Dương Ninh Vân nói xong, gắp cho Trần Hoàng Thiên và Ngụy Nhật Anh mỗi người một miếng thịt.

Ngụy Nhật Anh cười một tràng: “Dù sao thì chén chắc chắn là em rửa, còn hai người ai thương ai, em cũng mặc ke.”

Ba người vừa nói vừa cười ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Ngụy Nhật Anh rửa chén, Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên hỗ trợ lau sàn. Sau khi làm xong, Dương Ninh Vân kéo Trần Hoàng Thiên về phòng, nói thẳng: “Anh đi tắm trước đi, đúng lúc hôm nay là ngày an toàn của em, em muốn giao bản thân cho anh.”

Trần Hoàng Thiên kích động, lập tức chạy vào phòng tắm, rất nhanh liền truyền ra tiếng nước ào ào. “Nhìn anh ấy gấp gáp kìa.”

Dương Ninh Vân che miệng cười, cô chuẩn bị xong quần áo đi tắm, ngồi ở mép giường, trong lòng thấp thỏm chờ đợi.

Cô cũng không biết là sẽ đau lắm không.

Dù sao, cô cũng chưa từng trải qua bao giờ, ít nhiều cũng có chút sợ sệt….

Mà lúc này, tại nhà họ Giang. “Ông nội, mặc dù Minh Hào đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bác sĩ nói, mũi của nó đã hư rồi. Cho dù có phẫu thuật thẩm mỹ, sợ là hôn con gái một cái cũng dễ bị đụng đến thay đổi hình dạng. Đối với Minh Hào mà nói, là một đả kích rất lớn. Ba cần phải trả thù rửa hận cho nó. Dựa vào cái gì mà thằng nhóc kia là người của Đỗ Văn Mạnh thì ba liền không trả thù cho Minh Hào chứ!”

Mẹ của Giang Hào tức giận bất bình nói không dứt.

Xoảng!

Giang Du Sơ đập ly trà xuống đất, tức giận nói: “Cô tưởng là tôi không muốn trả thù sao? Tôi càng muốn hơn cô, nhưng tôi có cách gì đây? Đỗ Văn Mạnh đã nói đến cỡ đó rồi, ý ông ta là nếu tôi động vào thằng nhóc đó, bất cứ lúc nào nhà họ Giang chúng ta cũng có thể chôn thấy trong biển lửa. Vì trả một mối thù mà dâng lên tính mạng của cả nhà, đáng không?” “Đổi lại cô là chủ của cái nhà này, cô sẽ làm thế nào? Không quan tâm đến tính mạng của cả nhà, đi lấy đá chọi đá với Đỗ Văn Mạnh, cuối cùng là cả hai đều thiệt, tôi hỏi cô có đáng không?” “Ông nội có thể đến tìm tứ đại gia tộc ở thủ đô ra mặt, áp chế Đỗ Văn Mạnh mà.” Mẹ của Giang Hào không nghe theo. “Đúng là đồ đàn bà tóc thì dài mà kiến thức thì hạn hẹp!” Giang Du Sơ tức hổn hển nói: “Đỗ Văn Mạnh đã nói rồi, ông ta là người đã chết một lần. Ông ta đều dám ra tay với Đằng Thanh Xã, để cho tứ đại gia tộc đến áp chế ông ta, còn không phải là ép ông ta đến chó cùng rút giậu à. Đến lúc đó cam đoan ông ta sẽ cắn nhà họ Giang chúng ta. Thuộc hạ của ông ta nhiều người như vậy, nhà họ Giang làm sao chống lại được ông ta cô nói tôi nghe thử xem?” “Hu hu hu… Mẹ Giang Hào bị tức đến khóc: “Con trai tôi số khổ, bị người ta bắt nạt cũng không có ai trút giận cho. Số nó thật là khổ quá mà!” “Muốn khóc thì cút ra ngoài khóc!”

Giang Du Sơ nổi giận đùng đùng, dọa cho ba Giang Hào sợ tới mức vội vàng khuyên bảo mẹ Giang Hào. “Ông chủ, ông chủ!”

Lúc này, quản gia chạy vào: “Bên ngoài có một người tên là Dương Chí Văn đến, nói là anh bác cả của Trần Hoàng Thiên. Cậu ta có thù với Trần Hoàng thiên, nói là có cách để loại bỏ Trần Hoàng Thiên, muốn đến đây bày mưu, hy vọng ông chủ có thể gặp cậu ta. Mẹ Giang Hào nghe vậy, không đợi Giang Du Sơ mở miệng, trực tiếp kêu: “Vậy còn đứng đó làm gì, nhanh bảo cậu ta vào đây bày mưu đi.”

Quản gia vâng một tiếng, liền lui ra ngoài đại sảnh. Rất nhanh, Dương Chí Văn đã được dẫn đến. “Người này là ông Giang, còn hai người này là ba mẹ của cậu Giang.” Quản gia giới thiệu cho Dương Chí Văn một chút.

Dương Chí Văn lập tức cười to lên, giống như con chó giữ nhà lên tiếng chào hỏi: “Chào ông Giang, chào bác trai bác gái.” “Dương Chí Văn đúng không, cậu nhanh nói, có cách gì có thể loại bỏ Trần Hoàng Thiên.” Mẹ Giang Hào thúc giục.

Dương Chí Văn gật đầu nói được, sau đó nói: “Tên Trần Hoàng Thiên này, là một tên tàn tật được chú hai của tôi nhặt được trên đường. Do chú hai không có con cái nên để cho cậu ta ở rể nhà họ Dương tôi, trở thành con rể chính thức của nhà họ Dương” “Chẳng qua cậu ta còn có một thân phận. Đó chính là cậu ba nhà họ Trần đứng đầu thập đại gia tộc quyền thế thủ đô” “Cái gì, cậu ta là cậu ba nhà họ Trần đứng đầu thập đại gia tộc quyền thế ở thủ đô sao?” Giang Du Sơ không khỏi kinh ngạc. “Đúng vậy ông Giang.” Dương Chí Văn gật đầu nói: “Ở nhà họ Trần, cậu ta không được hoan nghênh, ông Trần rất ghét bỏ cậu ta. Ba năm trước, vì cậu ta đánh anh hai của cậu ta mà bị đánh đứt cả gân tay gần chân rồi vứt ra đường, nên mới được chủ hai của tôi cứu về.” “Cho nên dù cho có đánh chết hay đánh cho cậu ta tàn phế, nhà họ Trần cũng sẽ không quan tâm.”

Giang Du Sơ bừng tỉnh hiểu ra gật gật đầu, nói: “Quan trọng là tôi không động vào cậu ta không phải là vì nhà họ Trần, mà là vì nhà họ Đỗ cậu có biết không? Nếu như tôi động đến cậu ta, con chó điên Đỗ Văn Mạnh kia sẽ liều mạng với tôi. Nếu không thì tôi đã giết chết cậu ta rồi!” “Cho nên tôi mới đến đây để bày mưu tính kế cho ông Giang đây.” Dương Chí Văn cười to.

Giang Du Sơ nhìn về hướng Dương Chí Văn: “Cậu muốn bày cho tôi kế gì?” “Rất đơn giản.” Dương Chí Văn nói: “Cậu ta có một nhược điểm nằm trong tay nhà họ Trần. Không phải ông Giang có quen biết với gia chủ của tứ đại gia tộc ở thủ đô sao. Chỉ cần gọi điện thoại cho gia chủ nhà họ Tiêu, nói ông ấy đánh một tiếng với ông Trần, bảo đảm ông Trần sẽ chỉnh đốn cậu ta.” “Mà Trần Hoàng Thiên là con cháu nhà họ Trần, chỉnh đốn con cháu, Đỗ Văn Mạnh có thể nói gì được?” “Vả lại Trần Hoàng Thiên có điểm yếu trí mạng nằm trong tay nhà họ Trần, nếu như Đỗ Văn Mạnh vì vậy mà thẹn quá hóa giận, nhà họ Trần hoàn toàn có thể làm cho Trần Hoàng Thiên thuyết phục Đỗ Văn Mạnh gây sự. Như vậy nhà họ Giang cũng có thể không cần sợ bị trả thù rồi hay sao?”

Giang Du Sơ nghe xong thì có chút đăm chiêu gật gật đầu: “Cậu ta có điểm yếu gì bị nhà họ Trần bắt được vậy?” “Là một cô gái rất quan trọng với cậu ta. Lần trước chính là vì nhà họ Trần khống chế cô gái này, bảo Trần Hoàng Thiên đi đến thủ đô tìm cái chết. Cậu ta đã đi, thiếu chút nữa thì bị đánh chết. Cho nên có cô gái này trong tay, nhà họ Trần có thể tùy ý chỉnh đốn cậu ta.” Dương Chí Văn nói. “Rất tốt!” Giang Du Sơ mừng rỡ: “Cậu thật sự đã bày cho tôi một mưu kế hay, đợi chỉnh được con chó kia rồi, tôi sẽ có phần thưởng xứng đáng cho cậu” Nói xong, ông ta lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho tộc trưởng nhà họ Tiêu. “Cảm ơn ông Giang, cảm ơn ông Giang!”

Dương Chí Văn kích động không thôi, nói trong lòng: “Trần Hoàng Thiên, tai họa của mày lại sắp đến rồi. Đợi bị chỉnh chết đi!”

Lúc này, Dương Ninh Vân đã tắm xong, sấy khô tóc, cô mặc đồ lót tiến vào trong chăn, bị Trần Hoàng Thiên vội đến không thể nhịn được nữa ôm lấy. “Bà xã, em thật sự quyết định, giao bản thân cho anh sao?” Trần Hoàng Thiên hỏi. Anh đã đợi ngày này lâu lắm rôi. “Ừm.” Dương Ninh Vân gật đầu: “Em đã nghĩ xong rồi, tối nay phải làm người phụ nữ chính thức của anh. Nhưng mà em có hơi sợ, bởi vì em nghe nói, sau khi người đàn ông có được một người phụ nữ rồi, họ sẽ không còn đối xử tốt với người phụ nữ đó như lúc trước nữa. Sau khi anh có được em rồi, có phải anh sẽ không đối xử tốt với em như vậy nữa hay không?” “Nếu như anh giống những người đàn ông đó, từ nay về sau đối xử với em không nóng không lạnh, vậy thì em sẽ rất khổ sở. Bởi vì em rất thích được anh thương yêu, được anh cưng chiều, em cảm thấy như vậy vô cùng hạnh phúc.”

Trần Hoàng Thiên nghe vậy, kiềm chế xúc động trong lòng, ôm Dương Ninh Vân vào lòng, dịu dàng cười nói: “Anh yêu em. Không phải là yêu lần đầu tiên của em, mà là yêu tất cả mọi thứ của em.” “Nếu như bà xã sợ, trước mắt anh có thể không muốn, chỉ cần mỗi đêm khi ngủ có thể ôm được bà xã, anh đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi, cũng rất vui vẻ.” “Trần Hoàng Thiên, không phải là em không muốn cho, chỉ cần anh nói với em một câu, cả đời này anh đều sẽ đối xử tốt với em trước sau như một. Em sẽ không thèm do dự mà cho anh.” Dương Ninh Vân giải thích.

Trần Hoàng Thiên cười cười: “Đương nhiên anh sẽ đối xử tốt với em trước sau như một. Để không khiến em phải lo lắng sợ hãi, anh quyết định trước mắt sẽ không muốn. Hãy cứ như trước đây, không bước qua ranh giới cuối cùng. Đợi một ngày nào đó em không còn bất cứ bắn khoăn nào nữa, anh muốn em cũng không muộn. Dù sao bây giờ em cũng chưa muốn có con.”

Dương Ninh Vân gật đầu, tình cảm dạt dào nói: “Trần Hoàng Thiên, anh thật hiểu lòng người. Đợi tái hôn rồi, em sẽ không chút đắn đo mà cho anh”

Nói xong, cô chủ động hôn Trần Hoàng Thiên.

Hai người ôm nhau dây dưa. Mà lúc này, một trận tai họa nhắm vào Trần Hoàng Thiên, đang lặng yên kéo tới.

Bình Luận (0)
Comment