*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Dù gì cũng do ta tạo nên, mặc dù có chút khoa trương, nhưng làm thì đã làm rồi.” Hàn Tam Thiên liếc nhìn Tiểu Bạch, nở một nụ cười nói.
“Phải tiếp tục hành động sao?”
“Đương nhiên rồi, nhưng mà cho dù ta có chết, ta cũng sẽ kéo đám người này chết chung.”Hàn Tam Thiên nói xong liền quét mắt nhìn tất cả mọi người xung quanh.
Hàn Tam Thiên vừa quét mắt sang, đám người kia lập tức không rét mà run.
Lúc nảy khi triệu hồi Tử Cấm Lôi Thú đã làm tất cả bọn họ bỏ chạy tán loạn, nếu như bây giờ triệu tập từng con thiên thủ mang theo sức mạnh sấm sét đến, thì tất thảy sẽ đều kinh hãi.
“Chuẩn bị xong chưa?” Hàn Tam Thiên liếc nhìn Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch gật đầu: “Ta chỉ là một con sư tử, khi hồi sinh chuyển kiếp được người thu nạp, nhưng nghĩ lại, cuối cùng lại bị Tử Cẩm Lôi Thủ và Tứ Đại Thiên Thủ tấn công, cũng được xem là một thời huy hoàng rồi.”
“Vậy thì tiến lên thôi.”
Nói dứt lời, Hàn Tam Thiên liền hùng dũng xông lên, nhưng...
“Chết tiệt, tên tiện nhân này, rốt cuộc cũng tấn công đến chúng ta.”
“Hàn Tam Thiên, người đúng là hèn hạ từ trong xương cốt mà.”
Hình bóng Hàn Tam Thiên biến mất rồi lập tức xuất hiện tấn công bọn người của Áo Thiên, dường như lúc Hàn Tam Thiên hành động thì Tứ Đại Thần Thú và Tử Cấm Lôi Thủ đồng thời cũng tiến về phía Hàn Tam Thiên, mỗi bước di chuyển của chúng mang theo sấm sét cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, trên mặt đất là Hàn Tam Thiên đang bước với những bước chân vô thần, xiêu vẹo, vô cùng thê thảm.
Cộng thêm sự tấn công kịch liệt của Tử Cẩm Lôi Thủ trên mặt đất.
Ầm!
Chưa chạy được mấy bước, Hàn Tam Thiên bị nổ văng ngược ra đất, mặc dù có áo giáp đen và Kim quang bảo vệ nhưng thân thể vẫn bị cháy đen một mãng, máu thịt nhầy nhụa.
Nhưng Hàn Tam Thiên cắn chặt răng, mạnh mẽ xông tới đám người Áo Thiên, ngã rồi đứng dậy, ngã rồi đứng dậy...
Cứ như vậy mà kiên trì xông lên.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên xông tới, nhóm người Áo Thiên vừa tức giận vừa run sợ.
Trong lúc này, âm thanh nguyền rủa Hàn Tam Thiên không ngừng vang lên, dồn dập lên án Hàn Tam Thiên là một tên cẩu tặc, nhưng khi Hàn Tam Thiên ngày càng gần thì lại vô cùng hoảng sợ.
“Chết tiệt”Áo Thiên nhìn Hàn Tam Thiên ngày càng gần liền lo sợ.
Lúc này hắn đã không còn quan tâm đến hình tượng của bản thân liền quay lưng bỏ chay.
Đường đường là bộ mặt của Hải Vực Dũng Sinh, lúc này lại bỏ chạy, thật là mất mặt.
Nhưng mà Áo Thiên không còn sự lựa chọn nào khác.
Hắn vừa chạy, đám người Vương Hoãn Chi lập tức sững người, căn bản bọn họ cho rằng chuyện này không bao giờ xảy ra, cho đến khi ý thức lại chuyện gì đang xảy ra thì nhóm người kia đã bỏ chạy.
Kẻ cầm đầu đã bỏ chạy, binh lính thì bị đánh tơi bời không còn mạnh giáp, thậm chí ngay cả lá cờ cũng vứt bỏ, tất cả mọi thứ lúc này đều là thừa thải.
Ngay cả tôn nghiêm cũng không còn ai quan tâm đến.
Nhưng mà mặc dù như vậy, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn không ngừng mang bộ dang thê thảm lao đến
Ba luồng liên quân mặc dù số lượng lớn là một lợi thế nhưng bây giờ lại trở thành một điểm yếu, các binh sỹ xô đẩy lẫn nhau, Hàn Tam Thiên còn chưa đến thì bọn họ đã giẫm đạp, làm bị thương lẫn nhau, là người vừa cầm đầu vừa có tu vi cao như Áo Thiên còn có thể chạy thoát, còn những người có tu vi thấp hoặc còn có thể chạy được thì lại chạy không thoát vì người quá đông và còn bị Hàn Tam Thiên truy sát.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Bốn tia sấm sét kết hợp với tia tử điện, mỗi nơi Hàn Tam Thiên đi qua đều biến thành vùng đất khô cằn, binh sỹ chết vô số biến thành tro bụi, tiếng gào thét không ngừng vang lên, giống như địa ngục trần gian.
Áo Thiên bỏ chạy về nơi an toàn, cùng với Vương Hoãn Chi và Phù Thiên đưa mắt nhìn quân lính của mình, bất giác vỗ ngực giậm chân tiếc nuối binh tài tưởng giỏi dưới tia sấm sét biến thành tro bụi.
Gần mười vạn quân bây giờ thưa thớt còn chưa đến hai vạn quân.
Đây đều là những binh lính tinh nhuệ của họ, bọn họ chết và bị thương đã mang đến thiệt hại vô cùng nặng nề.
Vốn dĩ cho rằng dựa vào binh lính tinh nhuệ để vậy đánh tấn công Hàn Tam Thiên, khiến hắn ta không còn đường thoát thân nhưng bây giờ thì sao, Hàn Tam Thiên còn chưa chết thì bọn họ đã chết vô cùng thê thảm.
Bọn họ bây giờ mất cả chì lẫn chài.