*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hàn Tam Thiên ngây ngốc nhìn ông lão quét rác, khó chịu đáp: “Người muốn ta nấu ăn cho người phụ nữ này sao?”
Ông lão cười nói: “Người làm thức ăn, ta đi chuẩn giường cho cô ta.”
Nói xong liền ngước nhìn Lục Nhược Tâm: “Ở đây mấy ngày cùng với Hàn Tam Thiên luôn đi.”
Lão già này nhất định điên rồi!
Hàn Tam Thiên vô cùng tức giận, muốn hắn đi làm thức ăn cho cô ta cũng được vậy, còn để cô ta ở lại đây làm gì? Cô ta là hạng người như thế nào, là thiên kim của Lục gia, còn là kẻ thù của hắn.
Nghĩ đến đây, Hàn Tam Thiên vội vã lôi kéo ông lão quét rác sang một bên, nhỏ giọng nói: “Tiền bối, người có biết người phụ nữ này là người như thế nào không...”
“Ta đương nhiên biết rõ, nhưng mà Tam Thiên này, giữ người phụ nữ này ở đây sẽ có lợi cho ngươi.”
“Cô ta có thể giúp được gì chứ? Cô ta nhân lúc nửa đêm muốn giết chết tôi, ta cầu xin người.” Hàn Tam Thiên vội vàng nói.
“Tam Thiên, chỉ có ba ngày, ta dám bảo đảm. Cô ta sẽ khiến người vô cùng yên tâm đồng thời còn đem đến nhiều bất ngờ cho ngươi, mặc dù cô ta là kẻ thù của ngươi.” Nói xong ông lão vỗ vai Hàn Tam Thiên rồi xoay người đi về phía bàn ăn.
Hàn Tam Thiên ngây ngốc đứng yên như một khúc gỗ, hắn không hiểu những lời nói của ông lão này có ý gì? Còn nữa sao ông ấy lại biết mối thù giữa hắn và Lục Nhược Tâm? Huống hồ đã biết như vậy sao còn lại nói những lời lúc nảy?
Ngạc nhiên? Yên tâm?
Hàn Tam Thiên lại không nghĩ như vậy, ngược lại trong mắt Hàn Tam Thiên người phụ nữ này chỉ mang đến tai họa cho hắn-kinh ngạc và bắt an.
Nhưng mà ông lão đã nói như vậy, Hàn Tam Thiên chỉ có thể làm theo, thứ nhất là vì tin tưởng ông lão, thứ hai là vì ông ta có ơn với hắn. Hàn Tam Thiên không thể không nghe theo.
Chán nản và do dự trong bếp gần một nửa ngày trời, Hàn Tam Thiên càng làm càng buồn bực, thậm chí còn có lúc muốn bỏ độc vào thức ăn, hạ độc giết chết Lục Nhược Tâm là xong chuyện.
Nhưng Hàn Tam Thiên không phải là loại tiểu nhân bỉ ổi như vậy, huống hồ hắn rất hiếu kì với nhưng lời nói của ông lão, người phụ nữ như Lục Nhược Tâm rốt cuộc sẽ mang tới bất ngờ và như thế nào?
Cô ta dựa vào cái gì?
Khi nấu xong thức ăn rồi trở về phòng, ông lão đã chuẩn bị sẵn giường.
“Tối nay, các ngươi hãy ngủ ở căn phòng này.”Ông lão cười nói.
Hàn Tam Thiên chau mày lại: “Chúng tôi?”
“Không sai, ngươi và Lục tiểu thư.”
“Lục tiểu thư đã quyết định sẽ ở đây ba ngày.”
Lục Nhược Tâm ngược lại không phản đồi, mà còn có ý chấp nhận.
Điều này khiến Hàn Tam Thiên không nói nên lời. Mặc dù nhà tre rất sạch sẽ, nhưng cũng chỉ là một căn nhà được làm bằng tre mà thôi, vừa đơn sơ lại mộc mạc, người như Lục Nhược Tâm sao lại có thể ở chứ?
Nhưng người phụ nữ này lại đồng ý như vậy.
Lời nói của ông lão khiến Hàn Tam Thiên vô cùng bối rối, sự phản ứng bất thường này của Lục Nhược Tâm khiến hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đây rốt cuộc là chuyện gì.
“Ngươi quyết định đi, người ngủ ở đau?” Hàn Tam Thiên bực tức nói, tiếp theo liền dùng ánh mắt kì quái nhìn Lục Nhược Tâm: “Ngươi, đại tiểu thư Lục gia muốn ở trong căn phòng tre mục nát này hay là muốn cô nam quả nữ cùng ta ở chung phòng. Người chắc không sợ phải không?"
Lục Nhược Tâm không có hứng thú trả lời câu hỏi của Hàn Tam Thiên, thản nhiên ngồi xuống ăn những món ăn mà Hàn Tam Thiên vừa nấu.
“Ngươi điên rồi phải không?” Hàn Tam Thiên không ngừng tức tối, ngước nhìn ông lão: “Cô ta đồng ý, nhưng tôi không đồng ý, mặc dù ta không biết người đang nghĩ gì, nhưng mà ta sẽ ngủ phòng khách.”
Nói xong, Hàn Tam Thiên lập tức vào phòng chuyển giường ra ngay giữa phòng khách.
Cô ta không ngượng ngùng nhưng Hàn Tam Thiên là người đã có vợ.
“Căn nhà tre này chỉ rộng bằng một cái bát, nhưng không phải là không có phòng? Ngươi đừng có nghĩ bậy bạ như vậy.” ông lão cười khổ: “Huống hồ, hai người không phải có chuyện cần phải nói sao?”
“Ta với cô ta không có gì để nói.” Hàn Tam Thiên chuẩn bị giường xong liền nằm xuống, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Lúc nảy ta nói sai rồi, giữa ta và cô ta quả thực có chuyện cần nói. Nhưng mà có nói cũng không bao giờ muốn ở chung với người phụ nữ như vậy trong một căn phòng.”
“Ta ăn xong rồi.” Lúc này Lục Nhược Tâm bỏ đũa xuống, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Hàn Tam Thiên, đứng dậy nói với ông lão quét rác: “Vậy ta đi nghỉ ngơi trước đây.”