*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chẳng lẽ, ban đêm cô ta đến giết mình.
Chắc không đến mức như vậy đâu.
Nếu Lục Nhược Tâm muốn ra tay thì đã hành động khi nảy rồi, sao phải đợi đến nửa đêm? Huống hồ ông lão còn đang ở đây. Trận đấu hôm nay của hắn và ông lão cho thấy tụ vi của ông nhất định thâm hậu hơn hẳn.
Mặc dù sức mạnh đã được phục hồi sau trận độ kiếp lúc đó, Hàn Tam Thiên cũng cảm thấy không thể đánh bại ông lão quét rác.
Vì vậy trong hoàn cảnh này, Lục Nhược Tâm dám động thủ sao?
Hay là cô ta muốn tìm mình để nói chuyện của Mặc Dương và Đạo Thập Nhi.
Nhưng việc khiến Hàn Tam Thiên không ngờ đến chính là, Hàn Tam Thiên đợi đến nửa đêm nhưng vẫn không nhìn thấy ánh đèn nào từ phòng của Lục Nhược Tâm huống hồ chuyện cô ta nửa đêm đến tìm hắn.
Nhưng Hàn Tam Thiên luôn trằn trọc không thể chợp mắt, thậm chí còn hoài nghi ông lão quét rác liệu đang có gì đó mờ ám không hay là bản thân đã suy nghĩ quá nhiều?
Lúc đang trở mình, lại không biết từ lúc nào Lục Nhược Tâm một thân hình áo trắng đã đứng trước giường.
“Làm gì vậy?”
“Ba người bạn của người là Đạo Thập Nhị và Mặc Dương hiện vẫn đang an toàn, yên tâm, ta chưa từng dày vò bọn họ, ngược lại còn đang sống rất tốt, bây giờ ngươi yên tâm chưa?” Lục Nhược Tâm lạnh lùng nói.
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới thả bọn họ ra?” Hàn Tam Thiên gần giọng nói.
“Ta trước đây đã ra điều kiện rồi.” Lục Nhược Tâm thản nhiên nói: “Nhưng mà hiện tại ta không có hứng thú nói chuyện này với người. Ra đây với ta.”
Dứt lời, Lục Nhược Tâm liền bước đi.
Hàn Tam Thiên định từ chối, nhưng khi nhìn thấy Lục Nhược Tâm bước chân ra khỏi phòng, và lời nói của ông lão quét rác cứ văng vẳng bên tai, nghỉ đi nghỉ lại Hàn Tam Thiên cũng đi ra ngoài với cô ta.
Hai người một trước một sau bước ra khỏi phòng và dừng lại ở giữa sân cách ngôi nhà rất xa.
“Ta thực hiện, người quan sát.”
Dứt lời, thân hình Lục Nhược Tâm chuyển động bay vút lên trời.
Dưới ánh trăng, cô giống như một tiên nữ, bay lượn trên không trung.
Tiếp theo, đột nhiên kiếm Hiên Viên trong tay sáng lên, bay vút lên không trung.
Tư thế ảo diệu, thân pháp linh hoạt, cách sử dụng kiếm pháp vô cùng xảo quyết mạnh ngang ngửa Hàn Tam Thiên. Hàn Tam Thiên lập tức bị kiểm pháp của cô thu hút, bất giác chăm chủ quan sát.
Nếu như nói rằng Hàn Tam Thiện học được phương pháp kẹp con kiến của ông lão quét rác, là cách sử dụng kiếm ngọc quan trọng nhất không phải là dựa vào lưỡi kiếm mà là sự luyện tập của bản thân, còn kiếm pháp của Lục Nhược Tâm vừa tinh xảo lại vô cùng tuyệt vời.
Mỗi chiêu thức đều có tính tấn công vô cùng mạnh mẽ, đồng thờ tính phòng thủ vô cùng thần kì, loại công phu vừa tấn công vừa phòng ngự thế này Hàn Tam Thiên chưa từng nhìn thấy qua, sau khi kết thúc trận kiếm pháp, hình ảnh cây kiếm liền kết lại thành một chỉnh thể. Đây là chiêu thức bất khả chiến bại.
Mạnh mẽ l
“Đây là Thập nhị chỉ kiếm của Lục gia, nhìn rõ chưa?”
Lục Nhược Tâm thu kiếm lại rồi từ từ hạ xuống đất.
Hàn Tam Thiên sửng sốt, đây là có ý gì? Cô ta đang dạy mình kiếm pháp của Lục gia sao?
Hàn Tam Thiên ngước mắt nhìn lên mặt trăng trên đầu, không phải mặt trời mọc đằng tây đây chứ.
“Người uống nhầm thuốc phải không?” Hàn Tam Thiên chau mày nói.
“Ngươi chỉ có nửa canh giờ đầu để để học, nửa canh giờ sau ta sẽ dạy cho người chiêu thức khác.” Lục Nhược Tâm lạnh lùng nói, không thèm liếc nhìn Hàn Tam Thiên một cái.
Hàn Tam Thiên ngẩn người, lại còn chiêu thức tiếp khác nữa sao?
Hàn Tam Thiên trợn to hai mắt, muốn xem Lục Nhược Tâm có bị ai kề dao vào cổ không, nếu không sao lại có thể như vậy được.
Mặc dù vậy nhưng Hàn Tam Thiên vẫn rút kiếm ngọc ra, thực hiện theo các tư thế mà Lục Nhược Tâm làm khi nảy, rồi vung kiếm múa theo.
Ở dưới mặt đất, Lục Nhược Tâm không thèm nhìn Hàn Tam Thiên, chậm rãi giảng tâm pháp cho hắn nghe.
Tài năng của Hàn Tam Thiên thực sự xuất chúng, khi Lục Nhược Tâm đọc xong tâm pháp, cuối cùng ngẩng đầu lên, quả nhiên Hàn Tam Thiên đã học được Thập nhị chỉ của Lục gia.
“Thập nhị chỉ kiếm của Lục gia liên kết với mười ngón tay của, lúc xuất kiếm là sự tấn công của mười ngón tay.” Lục Nhược Tâm nhắc nhở sau khi Hàn Tam Thiên đã luyện xong.
“Không phải nói là Thập nhị chỉ kiếm sao? Vậy còn hai ngón thì sao?”
“Giết người bằng tay và phá vỡ linh hồn và trí tuệ, giống như mười ngón tay của người có thể siết chặt thành quyền, cũng có thể đuổi ra thành chưởng.”Dứt lời, lập tức liếc mắt nhìn sang Hàn Tam Thiên: “Mệt không?”
“Nếu không mệt, ta sẽ dạy người chiêu thức thứ hai.”
Dứt lời, Lục Nhược Tâm lập tức bay vút lên không trung. Tay phất lên, hiện viên kiếm đột nhiên bay lên lập tức hóa thành hai, hai thành ngàn, ngàn thành vạn cây kiếm.
Nhìn thấy khung cảnh này, Hàn Tam Thiên ngày ngốc, đây không phải là chiêu thức lúc ở đỉnh Lam Sơn bọn họ đã dùng để đối phó với hắn sao?
Hàng vạn thanh kiếm rơi xuống như
- -----------------