Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2346

Nghe thấy lời nói của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, cùng với vẻ mặt kinh hoàng của Giang Hồ Bạc Hiểu Sinh, nhóm người vội vã cúi xuống nhìn xem.

Chưa nhìn thấy nên không sợ, khi nhìn thấy lập tức thất kinh hồn vía.

“Đây... đây rốt cuộc là như thế nào? Vừa nảy không phải vẫn còn đang bình thường sao?”

Mặc dù kinh hãi nhưng Phù Mãng lập tức rút kiếm, cảnh giác nhìn xung quanh.

Đột nhiên lại thay đổi như vậy, khiến người khác không khỏi đề phòng.

Nhưng xung quanh lúc này, sao có thể còn lại ai chứ?

“Phó minh chủ, nhanh chóng nhìn sang bên kia.” Một đệ tử kinh hãi thốt lên. Mời đọc truyện trên truyen99.vip

Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh và các đề tử cùng nhau đưa mắt nhìn về hướng đó, chỉ nhìn thấy mọi thứ không khác gì cảnh tượng ở dưới chân họ lúc này, đặc biệt vùng xanh mơn mởn ở ngoài kia, cũng không ngừng trở nên khô héo, rồi lan rộng ra khắp nơi.

“Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gi?"

“Sao cảnh tượng này lại có thể xảy ra?"

“Mọi người nhìn xem.” Phù Lí chỉ tay vào phía chính giữa, cây cỏ lại được hồi sinh, vô cùng kì lạ.

Những nơi khác cây cối đều bị khô héo, nhưng ở đó lại tràn trề sức sống, thậm chí có nhiều cái nụ nhú lên rồi từ từ nở rộ.

“Sao lại thần kì như vậy, rốt cuộc nơi đây đang xảy ra chuyện gì?”

Phù Mãng cảm thấy khó hiểu, nhưng đồng thời cũng vô cùng căng thẳng: “Khắp nơi đều khô héo, nhưng ở giữa ngày càng tươi tốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chẳng lẽ tất cả dinh dưỡng xung quanh đều bị ở chính giữa hút vào hết?” Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh khó hiểu nói.

“Nếu sự thật là như vậy, chắc chắn ở đó ẩn chưa bí mật gì đó, chúng ta đến đó xem thử.”

Tất cả đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu, người trước người sau cùng nhau bước về phía trung tâm.

Khu vực này không rộng lớn, kích thước chỉ rộng bằng một cái bàn nhưng trong phút chốc, thực vật lại sinh trưởng nhanh chóng, nhưng chỉ trong mười mấy giây để nhóm người bọn họ dè dặt bước tới thì cây cỏ đã cao lớn ngang người.

Còn những nụ hoa đã nở rộ, không chỉ lộng lẫy khác thường, mà mùi thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi, hương thơm sảng khoái, quyến rũ lòng người.

“Thật là thơm.” Thi Ngữ kìm nén không được mà thốt lên.

Hương thơm ngào ngạt như vậy, Thi Ngữ từ nhỏ đến giờ chưa từng ngửi qua, cho dù lúc ở cung Ngọc Bích, sư phụ đã đưa cho cô xem qua vô số kì hoa dị thảo.

Nhưng những hương thơm đó không thể nào so sánh được với hương thơm ở đây. Nếu như gọi đó là nước hoa, vậy những loại nước hoa bình thường được xem là cao cấp thì bây giờ giống như loại kém chất lượng, hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Mời đọc truyện trên truyen99.vip

Một cái mê hoặc lòng người, một cái thì hôi thối, khác nhau một trời một vực.

“Hãy cẩn thận, không nên ngửi, coi chừng có độc.” So với người đơn giản như Thi Ngữ, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lại vô cùng cần trọng, tỉ mĩ hơn nhiều, hắn từng trải qua những hiểm ác trong thiên hạ, đương nhiên hiểu được thiên hạ có nhiều cạm bẫy như thế nào, cẩn trọng là điều quan trọng nhất cần phải có.

Nghe thấy có độc, Thi Ngữ lập tức lấy tay che mũi.

Nhưng trong lúc mọi người tỉ mĩ, dẻ chừng bước tới liền dần dần phát hiện, điều bọn họ lo lắng cũng phí công vô ích, hương thơm này không những không có độc, ngược lại ngay cả những cây cao lớn cũng không hề có bất cứ điểm kì lạ nào.

Ngoại trừ việc chúng to lớn và sinh trưởng quá nhanh.

Sau khi xác định không có chuyện gì, đám người Giang Hồ Bạch Hiếu Sinh và Phù Mãng cũng mạnh dạn hơn, lập tức tiến lên tìm kiếm, thậm chỉ còn mang đất ở đó so sánh với đất ở vùng ngoài kia.

Nhưng điều khiến người khác không ngờ tới, chính là đất hay mọi thứ đều không khác biệt gì.

Điều này thật kì lạ, đất nơi nào cũng đều giống nhau, tại sao cây cỏ ở ngoài lại khô héo nhưng ở đây lại sinh trưởng tươi tốt đến vậy.

“Rỏ ràng là một chuyện thần kì trong thiên hạ, khung cảnh như vậy chúng ta có thể bắt gặp được sao?”

“Qua thật là kì quan thiên hạ, nếu hư ta không tận mắt chứng kiến, thì ta cũng sẽ không tin trong thiên hạ lại có chuyện thần kì đến như vậy.”

“Qủa thật kì diệu, mà đặc biệt là chúng đã xảy ra trước mặt của chúng ta, chỉ trong lúc không chú ý, | lại không hề hay biết nơi đây rốt

cuộc lại xảy ra chuyện gì, càng | không hề biết nó xuất phát từ đâu.”

Phù Lý vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy tức giận.

. Nhưng trong khi bọn họ mặt mày hớn hở, khung cảnh khô héo đã lan ra càng ngày càng rộng, đồng thời nhanh chóng lan ra khắp nơi.

Chỉ trong chốc lát, khung cảnh xanh tươi của Khốn Tiên Cốc, khắp nơi đã trở nên hoang tàn, chỉ còn lại vòng ngoài cùng vẫn còn xanh tươi,

nhưng với tốc độ lan tỏa này, lập tức sẽ trở nên khô héo mà thôi.

Còn một tình huống phức tạp hơn nữa, chính là lúc này đám người

Phù Mãng cảm nhận được mặt đất dưới chân đang rung chuyển kịch. liệt, giống như một trận động đất, rung chuyển đến mức khiến người khác hoa mắt chóng mặt, thân hình có vẻ như sắp ngã xuống.

“Chết tiệt, lại là gì nữa đây?”

- Phù Mãng đứng ở giữa đám người lập tức sắc mặt trở nên khó coi, còn | Hàn Tam Thiên lúc này đang chiến đấu oai hùng ở vùng phía ngoài, | hoàn toàn không hề phát hiện, khung cảnh cây cối khô héo đang | lan ra ngày càng gần về phía bọn | họ, thậm chí chỉ cần một người nào đó liếc mắt nhìn xuống liền có thể phát hiện...

- -----------------
Bình Luận (0)
Comment