"Vạn năm trước, có một ngôi chùa tên là Ma Đà Tự.
Nghe đồn trong chùa có Hỗn Thế Ma Vương, đám hòa thượng này không biết
phụng theo ý chỉ người nào nên đã xây miếu niệm kinh, áp chế ma vương, nhưng không làm gì được lâu, về sau, bọn hòa thượng này toàn bộ phát cuồng, tự giết lẫn nhau, nếu không phải một trận gió lốc sa mạc chôn vùi sâu ngôi chùa đó dưới mặt đất, chỉ sợ bọn hắn sẽ mang đến phiền phức rất lớn.
".
Hàn Tam Thiên ngạc nhiên nói:
"Ý của ngươi là, những hòa thượng này là hòa thượng của Ma Đà Tự.
"
"Thần lão suy đoán như thế.
" Lục Viễn gật gật đầu:
"Nhưng sự thật hẳn là như vậy, sau khi tiểu thư phái người điều tra thì đã mời
nhà họ Phương của Hoang Mạc thành đến.
"
"Ý của ngươi là.
.
"
Hàn Tam Thiên tựa hồ nghĩ đến cái gì.
Ma Đà Tự bị chôn vùi trong một trận gió lốc sa mạc, nhà họ Phương tự xưng Hoang Mạc thành, việc này cũng mang ý nghĩa giữa hai bên hẳn là cùng tồn tại trong một khu vực.
"Ngươi rất thông minh.
Sau khi Ma Đà Tự bị chôn vùi, mặc dù chỉnh thể biến mất, nhưng chỗ kia vẫn luôn cách Trung Nguyên rất xa, cho nên những gì chúng ta biết được cũng không phải là toàn bộ.
"
"Tình huống là nghe đồn sau khi Ma Đà Tự bị hủy diệt, sa mạc cũng không phải hoàn toàn gió êm sóng lặng, thường có người ngẫu nhiên sẽ thấy hòa thượng mặc áo đen.
trong hoang mạc.
"
"Cũng có người khi đang đi giữa sa mạc thì đột nhiên từ dưới nền cát sa mạc duỗi ra một cánh tay kéo người vào trong cát.
"
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, cau mày nhưng không nói chuyện.
"Tang thi bởi vì ma tăng mà xuất hiện, lúc
đầu tiểu thư muốn để giáp sỹ của nhà họ Phương đến đây thu phục, nhưng mà.
.
"
Nói đến đây, Lục Viễn lại không tiếp tục nói.
"Nhưng do vì ta cho nên Phương Không không đồng ý?"
Hàn Tam Thiên nói tiếp.
.