Chàng Rể Trường Sinh

Chương 295

Nghe ông già tộc Bắc Dã kia nói, mấy người phía Kim Vô Đạo mặt mày thay đổi hẳn. Hiện giờ bọn họ đang đứng ở đất Bắc Cảnh, nếu như xông lên thì sẽ không có lợi cho bọn họ, có điều có Đinh Dũng ở đây nên Kim Vô Đạo lại trấn tĩnh lại, nạt: “Ý cậu là gì hả?”  

“Thân phận của các người không rõ ràng, trà trộn vào vùng đất Vây Bắt của chúng tôi, mưu đồ bất chính”, ông già tộc Bắc Dã kia bật cười lạnh lùng, trên thực tế ông ta còn đang hy vọng có được cách phá bỏ kết giới của Đinh Dũng.  

Theo ông ta thấy, Đinh Dũng chắc chắn đã dùng cách nào đó đặc biệt nên mới phá bỏ được kết giới, nếu không thì dựa vào thực lực của Đinh Dũng, không thể nào phá bỏ được. Đến một kẻ mạnh như Lý Chiến còn không thể khiến kết giới xao động gì kia mà.  

“Thân phận không rõ ràng?”, Kim Vô Đạo hắng giọng quay đầu nhìn năm hộ vệ, điềm tĩnh nói: “Các vị lẽ nào còn định ở bên nhìn sao?”  

Nghe Kim Vô Đạo nói vậy, năm người kia bật cười, một cô gái trong số đó thở dài, đi tới nói: “Lão tiền bối, mấy vị này là bạn của tôi, xin…”  

Advertisement

“Hừ, cô là cái thá gì?”, ai ngờ ông già kia lại không hề nể mặt cô ta, lạnh lùng chắp tay ra sau nói với giọng khinh khi: “Nếu như Thành Chủ Đại Nhân ở đây thì tôi còn nể mặt, một hộ vệ cỏn con như cô từ bao giờ có thể tuỳ tiện đưa người vào vùng đất Vây Bắt vậy?”  

“Lần này phá lệ cho mấy người các người vào đã là giới hạn cực điểm của chúng tôi rồi”, nói tới đây, ông già tộc Bắc Dã kia nhếch miệng cười, để lộ ra bộ răng ngả vàng: “Tiểu cô nương, tôi nghe nói Thành Chủ Đại Nhân bế quan nhiều năm không xuất hiện, không biết Thành Chủ Đại Nhân có khoẻ không?”  

Câu này nói ra khiến cho mấy người phía sau cô ta đều thay đổi sắc mặt.  

Advertisement

Trước khi bọn họ tới đây, Thành Chủ Đại Nhân đã căn dặn kỹ càng, không được tiết lộ thân phận của mấy người phía Kim Vô Đạo, chỉ sợ bị những gia tộc khác ngờ vực, nhưng không ngờ ông già này đã nắm được thông tin từ trước rồi.  

“Việc của Thành Chủ Đại Nhân sao tôi biết được?”, cô gái kia miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Thành Chủ Đại Nhân vẫn ở trong Phủ Thành Chủ tu luyện, hai ngày trước còn tới dặn dò chúng tôi. Quyết định vào vùng đất Vây Bắt lần này cũng do Thành Chủ Đại Nhân quyết định”.  

“Ừm”, ông già tộc Bắc Dã kia mặt mày tôi độc thấy rõ.  

“Đứng lại”, đúng lúc này, người đàn ông trung tuổi nhà họ Trương thấy Đinh Dũng di chuyển thì lập tức chặn đường, nạt: “Muốn đi à?”  

Dứt lời, ông ta vung tay vồ về phía Đinh Dũng.  

“Dừng tay”, thấy người đàn ông trung tuổi kia ra tay, Đinh Dũng còn chưa phản ứng ại thì Lý Uyển đột nhiên lao như mũi tên về phía trước, tới trước mặt Đinh Dũng: “Tôi đảm bảo cho bọn họ. Thân phận của bọn họ tuyệt đối không có vấn đề gì”.  

Thấy Lý Uyển, người đàn ông trung tuổi nhà họ Trương thay đổi sắc mặt, vội thu tay về cau mày: “Anh Lý, ý của các anh là gì đây?”  

Thấy con gái đứng chắn trước mặt Đinh Dũng, Lý Chiến thẫn thờ. Chưa bao giờ ông ta thấy con gái mình thế này, có điều lúc này không phải là lúc suy nghĩ quá nhiều. Lý Chiến liếc nhìn Đinh Dũng, thấy Đinh Dũng vẫn không hề có bất kỳ phản ứng nào thì cau mày, có điều ông ta vẫn nhanh chóng đi tới, điềm tĩnh nói: “Con gái tôi đã nói mấy vị này không có vấn đề thì thì là không vấn đề gì, thả bọn họ đi”.  

Thực ra Lý Chiến nói vậy cũng không phải vì Lý Uyển. Từ khi mấy người phía Đinh Dũng xuất hiện, ông ta đã suy nghĩ rất nhiều. Mặc dù ông ta không hỏi những người mà Lý Uyển dẫn theo đi đâu rồi nhưng chắc chắn bọn họ đã gặp phải chuyện gì đó, nếu không thì bọn họ sẽ không thể để mặc một mình Lý Uyển như vậy, nói vậy cũng có nghĩa là trong núi, Lý Uyển vẫn luôn đi theo mấy người này.  

Sau đó thấy thực lực của Kim Vô Đạo, những người khác có lẽ không nhận ra nhưng Lý Chiến với cảnh giới Bán Bộ Tông Sư nên có thể cảm nhận được uy lực như có như không trên người Kim Vô Đạo, điều này khiến ông ta phải ngỡ ngàng.  

Nhìn từ vị trí đứng cho tới ánh mắt của Kim Vô Đạo thì đều thể hiện coi Đinh Dũng là chủ đạo. Một thanh niên lại có thể khiến một người với với thực lực có lẽ là Bán Bộ Tông Sư theo mình thì người thanh niên thần bí này rốt cục là người phương nào?  

Do vậy Lý Chiến mới làm vậy. Thứ nhất là để thuận nước đẩy thuyền, thứ hai cũng là giữ thể diện cho con gái.  

Nghĩ tới đây, Lý Chiến vẫn thấy khó hiểu. Lúc con gái mình ra khỏi núi vẫn còn lảo đảo một vòng thế mà bây giờ lại giống như một người khác vậy.  

“Anh Lý, xem ra anh định bảo vệ cho mấy người này rồi?”, thấy Lý Chiến nói vậy, ông già tộc Bắc Dã kia lập tức nheo mắt lại, nhếch miệng cười: “Người khác sợ anh nhưng Bắc Dã Lưu tôi thì không sợ. Nếu anh để mấy người này đi, tới lúc xảy ra chyện thì thì nhà họ Lý có gánh nổi không?”  

“Nhà họ Lý tôi có gánh được hay không, không phải một gia nô như cậu nói mà được”, Lý Chiến mặt mày vẫn như thường, giọng điệu mỉa mai.  

Bắc Dã Lưu vốn dĩ không phải người của tộc Bắc Dã, sau khi sống nương nhờ vào tộc Bắc Dã thì đổi họ đổi tên. Lý Chiến gọi ông ta là gia nô có nghĩa là châm biếm ông ta đến tổ tông còn không nhận.  

“Anh, anh”, thấy Lý Chiến nói vậy, Bắc Dã Lưu tối sầm cả mặt. Ông ta chỉ vào Lý Chiến mà tức tối rồi bật cười: “Được, được lắm, Lý Chiến, hôm nay tôi đây không thèm đôi co với anh. Tới lúc xảy ra chuyện, tôi xem anh gánh hậu quả thế nào”.  

“Anh Lý, tôi cũng thấy để bọn họ đi là không thoả đáng”, người đàn ông trung tuổi của nhà họ Trương cũng gật đầu nói.  

“Anh Trương nói cũng đúng”, một người của gia tộc khác lập tức thêm lời.  

Thực ra mối quan hệ của nhà họ Trương và nhà họ Lý vẫn rất tốt đẹp, chỉ có điều đứng trước lợi ích thì chẳng có gì phải nể tình cả. Mấy người phía Đinh Dũng có cách phá bỏ kết giới thì nhất định phải ở lại.  

“Các ông nói xong chưa?”, đúng lúc này, Đinh Dũng nãy giờ vẫn im lặng thì đột nhiên quay đầu nhìn người đàn ông trung tuổi nhà họ trương, hỏi: “Tôi muốn đi, các ông ngăn nổi không? Trước đó, ở trong núi có một tên thanh niên họ Trương vẫn luôn bám lấy tôi, bị tôi đánh cho đoạn đường sinh sản rồi đấy”, nói tới đây, Đinh Dũng lại bật cười.  

Nghe vậy, Lý Uyển cũng không nhịn nổi mà bật cười theo. Nghĩ tới việc trước đó Trương Tống bị doạ cho đái ra quần mà cô ta lại bất lực liếc sang Đinh Dũng, thầm than tên này đến chém gió cũng không xem hoàn cảnh thế nào. Đứng trước mặt người nhà họ Trương mà nói đánh cho đoạn đường sinh sản của Trương Tống thì khác gì đi khiêu khích người ta?  

Ánh mắt này của Lý Uyển mang đầy phong tình, khác một trời một vực so với bộ dạng lạnh lùng như băng lúc trước, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc của cô ta càng khiến cho người ta động lòng.  

“Khốn khiếp, mày dám đụng tới người nhà họ Trương?”, người đàn ông trung tuổi nhà họ Trương đùng đùng nổi giận, trán nổi chằng chịt gân xanh.  

Lần này Thiếu Chủ nhà họ Trương của bọn họ vào trong núi, nếu như xảy ra vấn đề, tới lúc đó gia chủ chắc chắn sẽ không tha cho ông ta.  

“Hỗn xược, quá hỗn xược. Các người chặn Lý Chiến lại, tên tiểu tử này giao cho tôi’, Bắc Dã Lưu hắng giọng, lao về phía trước như tên bắn, hất Lý Uyển sang một bên, bàn tay đẩy một lực thật mạnh về phía ngực Đinh Dũng.
Bình Luận (0)
Comment