Chàng Rể Trường Sinh

Chương 296

Ông già kia ra tay rất bất ngờ, lại thêm ông ta cách Đinh Dũng cũng không quá xa, chẳng mấy chốc đã tới trước mặt Đinh Dũng. Ông ta thậm chí còn thấy được cảnh tượng Đinh Dũng bị một đòn của mình đánh bay khỏi đây. Nghĩ tới đây, ông ta lại cười gian xảo.  

Thế nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt Đinh Dũng, đồng thời xoè bàn tay ra.  

Mặc dù hai bên tóc mai của Kim Vô Đạo cũng đã bạc trắng nhưng trông ông ta lại không hề già nua, ngược lại còn rất khoẻ khắn, chỉ là những nếp nhăn trên cánh tay cho người ta thấy dấu vết của thời gian mà thôi.  

Bịch! Một tiếng động vang lên, bàn tay hai người chạm vào nhau, ngay sau đó một bóng người bay ra ngoài.  

Mặt Bắc Dã Lưu tái đi. Ông ta cứ thế bay ra khỏi đó như viên đạn rời khỏi nòng, lảo đảo lùi về sau mười mấy bước mới đứng vững, nhưng vẻ mặt thì tái đi thấy rõ.  

Kim Vô Đạo lúc này vẫn đứng vững chãi, đến bước chân cũng không hề nhấc lên di chuyển.   

Advertisement

“Sao có thể như thế được?”, không chỉ Bắc Dã Lưu mặt mày tái mét mà tất cả mọi người đều phải thẫn thờ khi thấy cảnh này.  

Một lão già trông hết sức bình thường, sao có thể có thực lực mạnh đến thế này. Đến cả Bắc Dã Lưu cũng không phải là đối thủ, vả lại gần như còn trong trạng thái bị đối phương đàn áp, lẽ nào thực lực của ông ta đã vượt qua cảnh giới Đại Sư?  

“Tôi thấy cậu mới hỗn xược đấy”, Kim Vô Đạo mặt mày lạnh như hàn băng nhìn chằm chằm vào Bắc Dã Lưu mà hắng giọng: “Hôm nay chúng tôi phải đi, tôi xem xem ai dám cản đường”.  

“Khẩu khí lớn đấy”.  

Advertisement

“Đúng là ngông cuồng, ai có thể ra mặt chặn bọn họ lại”.  

“Đừng có ngu ngốc vậy chứ, đến cả tiền bối Bắc Dã cũng không phải là đối thủ của ông ta, lại thêm nhà họ Lý bảo vệ, hôm nay ai làm gì được bọn họ?”  

Nghe Kim Vô Đạo nói vậy, người của những gia tộc trong thành Phổ Lôi Nhĩ bắt đầu xôn xao, duy chỉ có người của ba đại gia tộc ở Bắc Cảnh là mặt mày tối sầm cả lại, cảm thấy như bị giáng cho cái tát rất mạnh vậy.  

Lý Chiến liếc mắt nhìn Kim Vô Đạo cười nói: “Tiền Bối, xin yên tâm, hôm nay Lý Chiến tôi đảm bảo cho mọi người. Ai dám cản người chính là đối đầu với Lý Chiến tôi”.  

Dứt lời, những người xung quanh mặt mày thay đổi hẳn. Nhà họ Lý lại đứng về phía người ngoài đối đầu với ba gia tộc còn lại.  

“Đa tạ”, Kim Vô Đạo gật đầu với Lý Chiến, sau đó nhìn sang Đinh Dũng nói khẽ: “Sư phụ?”  

Đinh Dũng quay đầu nhìn sang Lý Uyển, sau đó suy nghĩ một lát rồi nhìn Kim Vô Đạo, nói: “Thần Hành Phù mà ta đưa cho con còn đó không?”  

“Còn ạ, con vẫn mang theo bên mình, đó là bảo bối bảo vệ tính mạng mà”, Kim Vô Đạo sững người một lát rồi cười hi hi.  

Điệu cười này của Kim Vô Đạo khiến những người xung quanh thẫn thờ. Duy chỉ có Tống Long ho hắng một tiếng, trong lòng thầm than thở, người có thể khiến sư phụ cười như vậy thì cũng chỉ có vị Sư Tổ thần bí trước mặt này thôi.  

“Lấy ra đây”, Đinh Dũng gật đầu nhìn Kim Vô Đạo rồi giơ tay ra.  

Nụ cười trên mặt Kim Vô Đạo dần biến mất nhưng ông ta lại không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn lấy sợi dây chuyền đeo trên cổ xuống sau đó lấy ra lá bùa màu vàng to bằng bàn tay ra.  

“Cái này tôi tặng cho cô, nhớ mang theo bên mình để nhỡ có gặp phải nguy hiểm gì thì có thể bảo vệ cô bình an vô sự”, Đinh Dũng nhận lấy Thần Hành Phù, cất nó vào trong hộp ngọc, sải bước về phía Lý Uyển, khẽ nói với cô ta.  

Nói rồi, Đinh Dũng đưa chiếc hộp cho Lý Uyển, cười và vẫy tay: “Cảm ơn mọi người, tôi đi đây”.  

Dứt lời, Đinh Dũng không quay đầu lại mà dẫn mấy người phía Kim Vô Đạo rời khỏi đây.  

Người của ba đại gia tộc nhìn Đinh Dũng thong thả rời đi nhưng không ai dám ngăn lại. Có Kim Vô Đạo và Lý Chiến ở đây, chỉ dựa vào mấy người bọn họ thì căn bản không thể cản đường nổi.  

“Nhanh chóng đi bẩm báo với gia chủ”, hai đại gia tộc còn lại lập tức phái người đi báo tin.  

Duy chỉ có người đàn ông nhà họ Trương, mặt mày tái nhợt, trong lòng sốt ruột như có lửa đốt vậy. Nếu như Trương Tống bị Đinh Dũng đánh cho không còn khả năng sinh sản thì gia chủ nhất định sẽ giết ông ta.  

“Cảm ơn”, Lý Uyển nhìn bóng hình Đinh Dũng rời đi, trong lòng trỗi lên một cảm giác khác thường. Cô ta lắc đầu, cầm thật chắc hộp ngọc trong tay, thầm nhủ hai tiếng cảm ơn.  

“Uyển Nhi, đi theo bố”, thấy bộ dạng đó của con gái, Lý Chiến khẽ thở dài.  

Sau khi ra khỏi núi Phổ Lôi Nhĩ, Đinh Dũng và mấy người phía Kim Vô Đạo lập tức di chuyển không ngừng nghỉ về phía thành Phổ Lôi Nhĩ. Bọn họ thuê một chiếc xe bánh xích đi trên tuyết với tốc độ nhanh nhất về phía sân bay Bắc Cảnh.  

Đinh Dũng ngồi khoanh chân trên xe bánh xích, từ đầu tới cuối không hề nói lời nào, mặt anh trông vẫn như thường nhưng sâu thẳm trong lòng lại lạnh như băng vậy, giống như thể đến cả băng tuyết ở Bắc Cảnh này cũng khó có thể so với tâm trạng của anh lúc này.  

Ở bên khác, khi Đinh Dũng đang vội vã trở về, Trương Bồi Sơn ở thành phố Kim Châu tại Giang Bắc xa xôi lúc này đang gặp phải nguy hiểm.  

Trong một bệnh viện ở thành phố Kim Châu, Trương Bồi Sơn dẫn theo mười mấy thuộc hạ bị người của Hội Hắc Mã bao vây.  

“Trương Thiệu Thích, Trương Bồi Sơn, hai bố con ông được đấy?”, Viên Thiếu Khang xoa xoa cằm nhìn hai bố con nhà họ Trương rồi lại nhìn sang Hàn Phương Nhiên đang bị thuộc hạ khiêng mà cười lạnh lùng: “Một người giương đông, một người kích tây, dám cướp người trong tay nhà họ Viên chúng tôi. To gan lắm”.  

“Hừ, Viên Thiếu Khang, tao cảnh cáo mày, tốt nhất để bố con tao rời khỏi đây”, Trương Bồi Sơn nghiến răng nhìn Viên Thiếu Khang mà nhả ra từng từ một: “Nếu anh Đinh Dũng quay về, biết được nhà họ Viên chúng mày khiến chị dâu thành ra thế này thì chắc chắn sẽ khiến cho chúng mày sống không bằng con chó”.  

Trên thực tế, Trương Bồi Sơn cũng không dám chắc. Nếu Đinh Dũng quay về thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nhà họ Viên và Hội Hắc Mã, thế nhưng vấn đề ở chỗ rốt cục bao giờ Đinh Dũng mới về?  

Trước đó khó khăn lắm hắn mới liên hệ được Đinh Dũng, kết quả còn chưa nói nổi hai ba câu đã bị ngắt kết nối, sau đó cho dù hắn ta có gọi thế nào thì số điện thoại của Đinh Dũng cũng ngoài vùng phủ sóng. Đinh Dũng rõ ràng đang ở một nơi xa xôi hẻo lánh.  

Vì vậy biết tin Hàn Phương Nhiên bị nhà họ Viên bắt đi, Trương Bồi Sơn và bố mình thương lượng, sau khi biết được bệnh viện Hàn Phương Nhiên nằm, hắn ta liền bày ra trò giương đông kích tây. Trương Thiệu Thích dẫn người tới Hội Hắc Mã cướp địa bàn kéo theo sự chú ý của Hội Hắc Mã, còn Trương Bồi Sơn dẫn người đi đường khác cướp người.  

Chỉ là điều khiến Trương Bồi Sơn không ngờ tới đó là Viên Thiếu Khang lại biết trước thông tin, cứ thế đợi hắn đến rồi chơi trò gậy ông đập lưng ông. Lần này Trương Bồi Sơn xong thật rồi.  

“Đinh Dũng?”, vừa nhắc đến Đinh Dũng, sắc mặt Viên Thiếu Khang tối sầm cả lại. Hắn nghiến răng bật cười giảo hoạt: “Nếu hắn ta quay về thì càng tốt. Tao và bố tao đã bày sẵn Thiên La Địa Võng, tao phải cho chúng mày tận mắt chứng kiến cảnh nó quỳ trước mặt tao. Ha ha ha”.  

Viên Thiếu Khang như thể bị điên vậy, cứ thế bật cười ha hả như thấy trước được cảnh Đinh Dũng quỳ xuống xin tha.  

“Ồ, chỉ dựa vào mày thì đến tư cách nhấc giày cho anh Đinh cũng không xứng”, Trương Bồi Sơn nắm chặt tay. Nếu không phải xung quanh toàn người của Hội Hắc Mã thì hắn cũng đã xông lên cho Viên Thiếu Khang một đấm rồi.
Bình Luận (0)
Comment