Thu phục được Khưu Sơn Cao, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.
Triệu Hùng chia tay với Trần Văn Sơn, theo định vị Tống Y Sa gửi đến, đi thẳng tới thương hội Tân Thành.
Khi tới nơi đã là 9.50 sáng.
Triệu Hùng dừng xe bên cạnh Tống Y Sa, Tống Y Sa mở cửa xe, đôi mắt tràn ngập ý cười, hỏi: “Thế nào rồi, mọi chuyện đều tốt đẹp chứ?”
Triệu Hùng mỉm cười gật đầu.
“Đi thôi, chúng ta mau vào trong.” Triệu Hùng cười nói.
Triệu Hùng và Tống Y Sa mang theo một thư ký, chậm rãi đi tới thương hội Tân Thành.
Khi hai người đi vào, toàn bộ ánh mắt đều dồn trên Tống Y Sa và Triệu Hùng.
Dương Lam tràn đầy ngạc nhiên, không ngờ Triệu Hùng cũng tới thương hội Tân Thành. Dương Hưng cũng cau mày, hơi thở có chút kỳ lạ.
Dương Hưng cảm thấy, Triệu Hùng tới thương hội lần này nhất định phải có mục đích bất thường.
Hai người ngồi xuống, Triệu Hùng liền nhìn về phía Đường Tân Khải, Dương Lam, Dương Hưng, lịch sự cúi đầu. Sau đó, ánh mắt anh rơi vào Đồng Hiểu Tam và Đồng Hải Đinh
Đồng Hiểu Tam không chịu yếu thế, trừng mắt nhìn Triệu Hùng mà liếc một cái, nhưng rất nhanh chóng bị đánh bại. Cũng không biết tại sao, ánh mắt ông ta vừa chạm vào ánh mắt của Triệu Hùng, đã khiến ông ta lập tức ớn lạnh.
Lần này thương hội tập hợp là ý kiến của Đồng Hải Đinh. Ông ta âm thầm kết hợp với một số thành viên, chuẩn bị cùng nhau đưa ra ý kiến, buộc tội Đường Tân Khải, khiến ông ta phải rời bỏ vị trí hội trưởng.
Tuy rằng tập đoàn Tam Giao giống như lửa sắp tàn, nhưng sếp Đồng tuyệt đối không muốn buông tha bất cứ ai đã làm hại người của ông ta.
Nếu không phải vì con cáo già Đường Tân Khải này ở thời điểm mấy chốt lại đổ thêm dầu vào lửa, nhất định tập đoàn Tam Giao của ông ta sẽ không thua nhanh đến vậy. Trước khi bọn họ sụp đổ hoàn toàn, ông ta nhất định phải kéo theo con cáo già Đường Tân Khải này xuống ngựa, như vậy mới có thể giũ bỏ sự oán hận trong lòng.
Thấy mọi người đều đã tới đông đủ, Đồng Hải Đinh cao giọng nói: “Các vị, hôm nay thương hội của chúng ta tập hợp, là do tôi, Đồng Hải Đinh đề nghị.”
Mọi người đều chăm chú lắng nghe.
Đồng Hải Đinh tiếp tục: “Tập đoàn Tam Giao của chúng tôi và tập đoàn Y Hổ đã xảy ra một số chuyện không thoải mái, nhưng tất cả đều chỉ là những vấn đề bình thường trong việc kinh doanh. Nhưng hội trưởng của thương hội chúng ta, Đường Tân Khải, lại dùng thủ đoạn xấu xa, chèn ép việc kinh doanh buôn bán của tập đoàn Tam Giao chúng tôi. Lúc trước, hội trưởng Đường Tân Khải đã tự mình hứa hẹn sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến giữa tập đoàn Tam Giao của chúng tôi và tập đoàn Y Hổ. Vậy mà cuối cùng lại làm trò trẻ con này, mấy anh em chúng tôi chỉ muốn nói đạo lý công bằng mà thôi. Không tin tưởng thì không thể làm việc. Làm sao chúng ta có thể tin vào một người không có tín nhiệm như Đường Tân Khải, để ông ta trở thành hội trưởng của thương hội Tân Thành chúng ta được.”
Đồng Hải Đinh dõng dạc tuyên bố, ý tứ rõ ràng, khiến các thành viên của thương hội đều bắt đầu thì thầm lên xuống, nháy mắt đã có chút loạn.
Triệu Hùng đưa mắt nhìn về phía Đường Tân Khải, thấy ông ta ngược lại vẫn vô cùng thản nhiên. Xem ra, ông ta đã sớm định liệu được nước cờ này của Đồng Hải Đinh, trong lòng đã nghĩ ra một biện pháp đối phó rồi.
Quả nhiên, một lúc sau, cơn chấn động của mọi người đã qua đi.
Đường Tân Khải đưa tay vẫy một cái, khiến mọi người lập tức im lặng.
Hiện tại thân phận của ông ta vẫn là hội trưởng của thương hội Tân Thành, trước mắt mọi người vẫn còn có ít nhiều uy nghi.
Sau khi toàn trường im lặng, sắc mặt Đường Tân Khải vẫn không thay đổi mà cao giọng nói: “Mọi người, Đường Tân Khải tôi cũng có điều muốn nói. Như lời chủ tịch Đồng ban nãy, tôi quả thực đã hứa sẽ không tham gia vào việc tranh chấp giữa hai tập đoàn. Có điều, chúng tôi giành được khách hàng của tập đoàn Tam Giao, cũng là hành động rất bình thường trong kinh doanh mà thôi.”
“Nói láo! Ông đang phá hủy các quy định hợp tác kinh doanh được thương hội phát triển.” Đồng Hiểu Tam không nhịn được, trực tiếp quát lớn.
Đường Tân Khải lấy ra một tập hợp đồng, giơ lên nói: “Đây là hợp đồng của tập đoàn Đường Sư chúng tôi với tập đoàn Đạt Thành tại Đông Á. Hợp đồng hợp tác của tập đoàn Đạt Thành với hợp đồng Tam Giao đã kết thúc từ tháng trước. Quy định của thương hội chúng ta, chính là không tranh giành hợp tác trong thời gian hiệu lực hợp đồng. Chỉ cần như vậy là có thể công bằng cạnh tranh. Tôi nói vậy có đúng không?”
Mọi người đều gật đầu, tỏ vẻ tán thành với những gì Đường Tân Khải nói.
Đồng Hải Đinh chỉ hừ lạnh một tiếng, không có ý định phản bác, điều này thực sự là quy định của thương hội Tân Thành.
Đường Tân Khải tiếp tục nói: “Tập đoàn Đạt Thành là thành viên quan trọng của thương hội Đông Á. Tại khu vực Đông Á, thực sự rất có thế lực. Bọn họ cảm thấy tập đoàn Đường Sư chúng tôi tốt hơn tập đoàn Tam Giao, hơn nữa giá cũng rẻ hơn. Vì vậy sau khi thời hạn hợp đồng của họ với tập đoàn Tam Giao kết thúc, bọn họ không còn muốn tiếp tục ký kết nữa. Điều này thì có liên quan gì tới Đường Tân Khải tôi? Nếu mọi người không tin, tôi hôm nay cũng đã mời tới ngài Richard, chủ tịch tập đoàn Đạt Thành tới đây, Lời của ông ấy so với lời của tôi nhất định là đáng tin hơn phải không?”
Đường Tân Khải nói xong liền quay người bước ra ngoài.
Thấy tất cả những cảnh này, Triệu Hùng mới biệt tập đoàn Hoài An đã giúp Đường Tân Khải âm thầm làm một số chuyện.
Khi Đường Tân Khải trở lại, ông ta đi cùng một người đàn ông có thân hình nhỏ bé.
Ông ta có nước da ngăm đen, đôi mắt đặc biệt tinh nhanh.
Triệu Hùng khẽ đưa mắt đánh giá người đàn ông tên Richard này. Ông ta là người quản lý thương hội Đông Á, không chừng sau này anh còn phải gặp gỡ ông ta. Tuy nhiên, nhất định người này có liên quan mật thiết với tập đoàn Hoài An, có thể sử dụng ông ta hay không vẫn còn là một dấu hỏi lớn.
Đường Tân Khải cùng Richard nói chuyện một hồi.
Richard dùng tiếng Anh nói một cách trôi chảy.
Bên cạnh ông ta là phiên dịch viên, rất nhanh đã thuật lại: “Mọi người, sở dĩ công ty chúng tôi không còn tiếp tục hợp tác với tập đoàn Tam Giao, chính là bởi vì kỳ hạn hợp đồng đã kết thúc. Mọi người chẳng phải cũng có câu “Thuận mua vừa bán” đó sao, chẳng qua cuối cùng chúng tôi lựa chọn hợp tác với tập đoàn Đường Sư mà thôi. Đối với tập đoàn Tam Giao mà nói, họ muốn chọn đơn vị khác để hợp tác cũng phụ thuộc hoàn toàn vào quyền quyết định của họ. Điều này, thực sự không liên quan gì tới ông Đường Tân Khải đây.”
Richard nói xong, Đường Tân Khải mỉm cười nói với mọi người: “Chính tai mọi người đều nghe rõ rồi phải không? Tôi hoàn toàn không vi phạm quy tắc kinh doanh. Đường Tân Khải tôi cũng không hề làm trái quy định của thương hội. Chỉ có thể trách các người đã không thể giữ được khách hàng của mình mà thôi.”
Đồng Hải Đinh và Đồng Hiểu Tam hoàn toàn không nghĩ tới tình huống con cáo già Đường Tân Khải này lại nghĩ tới cách mời chủ tịch của tập đoàn Đạt Thành tới tận đây.
Thấy kế hoạch không như mong đợi, Đồng Hải Định đập bàn một cái rồi nói: “Hội trưởng Đường, các văn bản của thương hội đã quy định rõ ràng, chỉ cần hai phó hội trưởng đồng ý, có thể chọn ra một hội trưởng mới cho thương hội. Điều này không phải là giả đấy chứ?”
Đường Tân Khải nghe thấy liền cau mày, ông ta không ngờ rằng Đồng Hải Đinh vẫn còn chiêu bài phía sau.
Trước mặt tất cả mọi người, Đường Tân Khải gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, phó hội trưởng thực sự có quyền này.”
Thương hội Tân Thành có tổ chức khá đặc biệt. Ngoài Đường Tân Khải nắm giữ vị trí hội trường, còn có ba phó chủ tịch. Gồm có Đồng Hải Đinh của tập đoàn Tam Giao, Tống Y Sa của tập đoàn Y Hổ và Tần Quyên của tập đoàn Hắc Quyên.
Điều bất ngờ chính là, khi Đồng Hải Đinh dẫn đầu vở kịch, yêu cầu bầu lại chủ tịch thương hội, không chỉ có Tống Y Sa, người đứng đầu tập đoàn Y Hổ giơ tay tán đồng, mà ngay cả đại diện của tập đoàn Hắc Quyên là Tần Quyên cũng giơ tay.
Điều này …