Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1107

Vân Thủy Xá.

Nghe thấy ba từ này, Triệu Hùng lẫn Lý Thanh Tịnh đều liếc mắt nhìn nhau. Những cái tên ở nơi này quả thật là tràn đầy ý thơ nhưng cứ nghĩ đến việc Đào Thiên Trúc và Viên Thiên Cao ở nơi này thân mật thì trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.

Quân Vũ dùng thẻ quản lý cao cấp trực tiếp mở cửa Vân Thủy Xá, chỉ thấy trong phòng khách hiện tại chỉ còn sót lại vài món thức ăn, thêm cả rượu vang đỏ đã gần hết cả nửa chai. Triệu Hùng là người luyện võ, thính giác nhạy hơn người thường rất nhiều lần.

Nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng động, anh không khỏi nhíu mày, khẽ trỏ tay chỉ về hướng phòng ở trêb. Triệu Hùng dẫn mọi người lên, đứng trước cửa phòng ngủ liền nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng nức nở, khiến bầu không khí trở nên yêu diễm.

Lý Diệu Linh hoàn toàn mất khống chế, đạp mạnh vào cửa phòng. Bởi vì sức lực yếu ớt, vậy nên cửa vẫn không di chuyển. Cho đến khi Hà Ngọc Kỳ vung chân đá thêm lần nữa, cửa mới bung ra. Lý Diệu Linh chạy như bay và trong, nhìn thấy Viên Thiên Cao đang nằm trên người Đào Thiên Trúc, hai người quần áo xốc xếch, rõ ràng đang làm chuyện người lớn, chỉ là chưa vượt qua giới hạn cuối cùng.

“Lão già này, dám gạ gẫm mẹ của tôi à!”

Lý Diệu Linh tức giận nhào về phía Viên Thiên Cao, giơ tay đánh loạn xạ. Ông ta bị cào cấu, trúng vài phát trên người, lập tức vung tay đẩy cô loạng choạng ngã ra đất.

“Diệu Linh!”

Hà Ngọc Kỳ chạy đến đỡ Lý Diệu Linh. Tuy rằng trong Thiên Bảng cô chỉ xếp ở vị trí cuối cùng, thứ bậc khi đem ra nói khỏi miệng có chút lúng túng nhưng thân thủ cô so với ba bốn thiếu niên trưởng thành khỏe mạnh hoàn toàn vượt xa, chứ đừng nói đến người đàn ông đã có tuổi như Viên Thiên Cao.

Hà Ngọc Kỳ siết tay thành nắm đấm, trực tiếp đấm vào mũi Viên Thiên Cao. Cú đấm này, khiến máu mũi đối phương trào ra, mắt mờ hết đi, suýt nữa thì ngất hẳn. Hà Ngọc Kỳ túm lấy cổ áo Viên Thiên Cao, lôi xềnh xệch về phía Lý Diệu Linh, để cô thỏa mãn đấm đá đối phương.

Đào Thiên Trúc bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt!

Bà hoàn toàn không nghĩ đến chuyện hai đứa con gái lại đột nhiên xuất hiện, phá hỏng chuyện tốt giữa bà cùng Thiên Viên Cao. Khiếp đảm, lúng túng, ngượng ngùng, vô vàn cảm xúc quẩn quanh khiến Đào Thiên Trúc nhất thời không biết phải làm sao.

“Dừng tay! Diệu Linh, con không được đánh ông ấy!”

Thấy vạt áo mình hớ hênh đến mức lộ nửa ngực, Đào Thiên Trúc vội vàng cài lại nút áo, thất thanh kêu lên. Lý Diệu Linh trừng mắt nhìn bà, nước mắt rơi lã chã.

“Mẹ, mẹ có xứng đáng với tình cảm của bố không? Mẹ vậy mà muốn cùng lão già này lên giường, làm ra loại chuyện xấu hổ thế này đây?”

“Mẹ và bố con đã ly hôn, mỗi người đều có quyền đi tìm hạnh phúc mới. Con với Thanh Tịnh đều lớn cả rồi, chẳng lẽ không cho mẹ tái hôn, muốn mẹ phải cô độc cả đời mới chịu hay sao?”

Đào Thiên Trúc vừa nói ra những lời này đã triệt để khiến Lý Diệu Linh rơi vào lúng túng. Lý Thanh Tịnh bình tĩnh hơn rất nhiều, ngoài cười trong không cười trả lời.

“Mẹ, chuyện mẹ tái hôn bọn con đương nhiên không phản đối. Nhưng đối tượng tuyệt đối không thể là Viên Thiên Cao. Con và Diệu Linh không đồng ý.”

“Không đồng ý? Mẹ là mẹ mấy đứa! Ngay cả chuyện tình cảm của mẹ mà con với Diệu Linh cũng muốn xen vào hay sao?”

Đào Thiên Trúc mím môi, chậm rãi bước xuống giường. Thấy Viên Thiên Cao bị đánh bầm dập cả mặt mũi, dáng vẻ cực kì thê thảm, bà vội vàng đỡ người đàn ông ôm vào lòng, trừng mắt nhìn về phía hai đứa con gái,

“Thanh Tịnh! Diệu Linh! Hai đứa mau xin lỗi bác Thiên Cao mau lên!”

“Hừm! Đừng mong con mở miệng xin lỗi cái lão già này!”

“Lập tức xin lỗi cho mẹ!”

“Mẹ, có phải mẹ bị ông ta mê hoặc rồi đúng không?”

Lý Thanh Tịnh nhìn dáng vẻ mẹ mình căng thẳng, thanh âm cũng trở nên nghiêm nghị hẳn lại. Đào Thiên Trúc run lên vì tức giận, chỉ tay thẳng mặt hai đứa con gái.

“Giỏi, bây giờ hai đứa đủ lông đủ cánh nên không xem ai ra gì cả, đúng chứ? Nếu mẹ không sinh ra chúng mày thì chúng mày làm sao xuất hiện trên đời hả? Vậy mà còn mắng mẹ là bị mê hoặc, đúng là hỗn láo mà!”

Chát!

Lý Thanh Tịnh vung tay, tát thẳng vào mặt Đào Thiên Trúc. Một cái tát này, không chỉ khiến Đào Thiên Trúc sững sờ mà ngay cả ba người Triệu Hùng, Lý Diệu Linh lẫn Hà Ngọc Kỳ đều giật mình. Bởi vì họ chưa từng nghĩ đến viễn cảnh Lý Thanh Tịnh dám ra tay đánh mẹ ruột của mình. Cô nhìn chằm chằm vào Đào Thiên Trúc, thanh âm gay gắt.

“Đúng, mẹ là người đã sinh ra tụi con, nuôi lớn tụi con! Nhưng với tư cách là con gái ruột, con tuyệt đối không thể trơ mắt đứng nhìn mẹ phạm thêm bất kì sai lầm nào nữa cả. Nếu như cái tát này khiến mẹ ngất xỉu hoặc là hành động bất hiếu không thể vãn hồi, Lý Thanh Tịnh con tình nguyện gánh chịu hết thảy!”

“A! A! Đúng là nghiệp chướng mà! Đào Thiên Trúc tôi gây ra tội nghiệt gì mà lại sinh ra hai đứa con hỗn láo đến như vậy! Lý Thanh Tịnh, tôi muốn cắt đứt tình mẹ con giữa chúng ta! Nghiệp chướng, cô là nghiệp chướng!”

Đào Thiên Trúc cảm thấy bản thân oan ức quá đỗi, ngồi sụp xuống đất khóc rống lên, không ngừng kêu trời kêu đất. Triệu Hùng thấy bà không ngừng ầm ĩ, bèn nhìn về phía Quân Vũ dặn dò.

“Quân Vũ, cậu cho người đưa bà ấy quay về nhà họ Đào đi! Đây là địa chỉ.”

“Vâng! Tôi lập tức gọi người ngay đây!”

Quân Vũ nhận được địa chỉ, nhanh chóng gọi nhân viên bảo an vào. Sau khi thu xếp mọi việc, Đào Thiên Trúc cũng được đưa đi, Triệu Hùng quay sang nhìn Lý Thanh Tịnh. Sau cái bạt tai kia, tâm trạng cô rõ ràng chẳng hề tốt hơn chút nào.

“Thanh Tịnh, em và Diệu Linh, cả Ngọc Kỳ nữa. Ba người vào xe đợi anh một chút!”

Lý Thanh Tịnh vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, dường như vẫn còn thất thần vì chuyện ban nãy. Triệu Hùng liếc mắt nhìn về phía hai người kia ra hiệu, bọn họ ngay lập tức tiến tới, một trái một phải nắm lấy khuỷu tay cô.

“Chị ơi, chúng ta vào xe đợi anh rể nhé!”

“Chị đừng lo, việc ở đây cứ giao cho Triệu Hùng xử lý là được!”

Nhờ Lý Diệu Linh cùng Hà Ngọc Kỳ khuyên nhủ hồi lâu, Lý Thanh Tịnh mới chịu đi. Tâm trạng cô vẫn thấp thỏm cùng lo sợ.

Triệu Hùng đi đến trước mặt Viên Thiên Cao, ngồi xổm xuống vỗ vài cái vào gò má đối phương. Ông ta đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Hùng, trong lòng căng thẳng, không nhịn được run lẩy bẩy. Anh nhàn nhạt nở nụ cười.

“Viên thiên Cao? Tôi nhờ người điều tra, vậy mà hồ sơ cá nhân của ông lại hoàn toàn không có. Xem ra, ông tiếp cận Đào Thiên Trúc là vì có mục đích nhỉ?”

“Cậu ăn nói hàm hồ gì vậy? Tôi và Đào Thiên Trúc đều thật lòng yêu nhau. Mấy người không có quyền ngăn cản chúng tôi ở bên nhau, càng không có quyền ép buộc chúng tôi phải rời xa đối phương!”

“Tôi không muốn dông dài với ông! Nhớ cho kỹ, nếu để tôi tìm ra thân phận thật sự cùng mục đích ông tiếp cận với Đào Thiên Trúc, tôi nhất định sẽ khiến ông hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này!”

Viên Thiên Cao trấn định trả lời Triệu Hùng. Anh lạnh lùng cảnh cáo, trước khi rời đi không quên cong chân đá thẳng vào mặt đối phương, khiến máu mũi ông ta lần nữa tuôn trào không ngừng.
Bình Luận (0)
Comment