Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1108

“Triệu Hùng! Lý Thanh Tịnh! Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người đâu…”

Nhìn bóng dáng Triệu Hùng khuất dần, ánh mắt Viên Thiên Cao tràn ngập vẻ oán độc.

Về đến nhà, mọi người đều nhất trí không nói ra chuyện xảy ra giữa Đào Thiên Trúc và Viên Thiên Cao cho Lý Quốc Lâm nghe. Ông thấy con gái tinh thần uể oải bèn quan tâm hỏi han.

“Thanh Tịnh, sao trông con mệt quá vậy?”

“Dạ, hai ngày nay khối lượng công việc hơi nhiều, khiến con hơi đau đầu ạ.”

Lý Thanh Tịnh tựa người vào sofa, chống tay trên trán, qua loa trả lời. Hôm nay cô đã tát mẹ ruột mình, cứ nghĩ đến chuyện này trong lòng cô vô cùng khó chịu. Coi như tính tình Đào Thiên Trúc không tốt nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ mình. Chỉ có điều, Đào Thiên Trúc cố chấp ở bên cạnh Viên Thiên Cao khiến Lý Thanh Tịnh hoàn toàn mất không chế, không thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Đánh Đào Thiên Trúc đối với Lý Thanh Tịnh giống như cô đang đánh chính mình vậy, vừa đau lòng vừa bất lực. Lý Quốc Lâm thấy con gái mệt mỏi như vậy, hoàn toàn không biết là bởi vì vợ của mình gây ra.

Cơm tối xong xuôi, Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh đang ngồi thẫn thờ ngoài sân. Anh yên lặng ngồi xuống bên cạnh cô, Lý Thanh Tịnh cúi đầu, nhìn qua giống như đang nói chuyện một mình. Nhưng Triệu Hùng biết, cô đang hỏi anh.

“Có phải em làm sai rồi không?”

“Nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ làm như vậy.”

“Nhưng bà ấy là mẹ ruột của em…”

“Ngay cả như vậy thì vẫn có lúc bà ấy phạm phải sai lầm!”

“Nhưng em…”

Lý Thanh Tịnh mím môi, những lời muốn nói đều chực trào nơi cuống họng, vậy mà cuối cùng chỉ có thể nghẹn ngào nấc thành tiếng, càng nói càng không xong. Triệu Hùng ôm lấy Lý Thanh Tịnh, để cô tựa đầu vào vai mình.

Hai người cứ như vậy, im lặng ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Hồi lâu, Triệu Hùng mới chậm rãi mở lời.

“Thanh Tịnh, em yên tâm, chuyện này chắc chắn anh sẽ điều tra rõ ràng. Nếu như mẹ em sai, chắc chắn bà sẽ không vì chuyện này mà trở mặt với em đâu. Nhưng nếu chúng ta sai, khiến em cảm thấy lương tâm dằn vặt thì em có thể trực tiếp đến trước mặt mẹ mình, nói lời xin lỗi.”

Lý Thanh Tịnh không trả lời, chỉ cúi đầu để mặc nước mắt phủ đầy gương mặt xinh đẹp. Gia đình bọn họ đều không êm ấp. Đối với Triệu Hùng thì mẹ anh mất sớm, bố cưới người phụ nữ ngang ngửa tuổi anh về làm vợ. Còn bố mẹ Lý Thanh Tịnh ở tuổi xế chiều lại đột nhiên ly hôn, mẹ cô thi thoảng làm ra vài chuyện khiến người khác đau đầu. Vậy nên hai người cảm giác có thể gặp và yêu nhau đã là điều đáng quý rồi.

“Hiện tại em mới hiểu vì sao mỗi lần phiền lòng, anh đều thích ngắm sao.”

“Anh chỉ muốn tinh thần được thả lòng. Thân thể cùng tinh thần, đôi khi cũng cần có nơi để nghỉ ngơi.”

“Từ bao giờ mà anh thành người triết lý như vậy hả?”

“Anh vẫn luôn thế này mà.”

“Có quỷ mới tin anh!”

Lý Thanh Tịnh bĩu môi, huých nhẹ cánh tay Triệu Hùng, khiến anh bật cười. Bọn họ vừa ngắm sao vừa nói chuyện, sau đó Triệu Hùng đề cập đến chuyện muốn đến bệnh viện thăm Tiết Ân. Trong lòng Lý Thanh Tịnh vẫn còn bức bối, cô muốn ra ngoài đi dạo một chuyến, bèn nói với Triệu Hùng.

“Anh với em cùng đi.”

“Thanh Tịnh, em không tính nghỉ ngơi sớm à?”

“Chút nữa về sớm là được!”

Lý Thanh Tịnh nhún vai. Triệu Hùng gật đầu, sau khi nói với Lý Quốc Lâm thì liền đưa cô rời đi. Đến nơi, anh dẫn theo cô vào phòng bệnh mà Tiết Ân đang tịnh dưỡng.

Bởi lo lắng Tiết Ân bệnh tình phát tác sẽ cắn người nên Hoa Di không hề bố trí cho đối phương bất kì y tá chăm sóc nào cả. Tiết Ân nhìn thấy Triệu Hùng đến liền gật đầu, xem như chào hỏi.

“Triệu Hùng!”

“Tiết Ân, thân thể cảm thấy thế nào rồi?”

“Bác sĩ Hoa nói tôi hồi phục vô cùng tốt, tầm ba đến nằm ngày nữa thì có thể hoạt động như bình thường rồi!”

Lý Thanh Tịnh nhìn chằm chằm Tiết Ân, âm thầm đánh giá. Người này độ khoảng ba mươi tuổi, đáy mắt lạnh lẽo, chẳng chứa bất kì loại cảm xúc nào. Ngoài ra cô còn nhìn thấy lúc đối phương mở miệng nói chuyện, lộ ra chiếc răng nanh nho nhỏ. Lý Thanh Tịnh bất giác nhớ đến việc khi mất khống chế Tiết Ân sẽ hút máu người.

Triệu Hùng thấy cả Lý Thanh Tịnh lẫn Tiết Ân đều nhìn nhau chằm chằm bèn lên tiếng giới thiệu.

“Đây là vợ tôi, tên Lý Thanh Tịnh.”

“Chào cô!”

“Chào cậu.”

Tiết Ân lạnh lùng phun ra hai chữ, sau đó hoàn toàn bảo trì im lặng. Triệu Hùng kéo ghế, để Lý Thanh Tịnh ngồi xuống trước. Anh nhìn về phía Tiết Ân, đi thẳng vào vấn đề.

“Tiết Ân, giữa cậu và Tà Y kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu đối phương lợi hại như vậy, không cần dùng vô số độc dược để tiêm vào cơ thể cậu mà ngược lại có thể khiến cậu chết ngay tức khắc. Đừng suy nghĩ nhiều, tôi hiện tại chỉ cảm thấy tò mò thôi.”

Nhắc đến hai từ Tà Y, đôi mắt vốn lạnh lùng của Tiết Ân nhanh chóng lóe lên tia tức giận. Dáng dấp bình thường, bởi vì nóng nảy liền lộ ra vẻ đáng sợ. Lý Thanh Tịnh thấy vậy, theo bản năng nhích lại gần Triệu Hùng thêm một chút.

Triệu Hùng ôm lấy bả vai cô, nhẹ nhàng trần an. Anh lo lắng câu hỏi của mình sẽ khiến Tiết Ân bị kích động, bệnh tình phát tác nên quyết định đổi đề tài.

“Nếu cậu không tiện nói thì thôi. Điều duy nhất tôi hi vọng chính là cậu có thể khống chế bản thân, không ra ngoài hút máu người lung tung.”

Trong lúc nói chuyện, Triệu Hùng không hề giấu diếm tỏa ra nguồn khí tức mạnh mẽ, chậm rãi hướng về phía Tiết Ân trấn an. Anh cảm nhận nguồn linh lực này không hề mang đến ác ý, tâm tình cuồng loạn trong nháy mắt được xoa dịu và áp chế xuống. Sau khi khôi phục lý trí, Tiết Ân thắc mắc hỏi ngay.

“Anh là người có tên trong Thiên Bảng, đúng chứ?”

“Đúng vậy.”

“Anh xếp hạng thứ mấy?”

“Đã lâu tôi không có thời gian nghía qua Thiên Bảng, cho nên cũng chẳng biết thứ hạng của mình là bao nhiêu nữa.”

Triệu Hùng nhún vai, mỉm cười.

“Tôi cảm giác anh là một trong mười người đứng đâu. Ngay cả Trần Văn Sơn cũng không phải là đối thủ của anh!”

“Có lẽ là vậy.””

“Tà Y không chỉ giết bố tôi, còn làm nhục em gái tôi. Tôi đối với hắn, quyết không đội trời chung!”

Tiết Ân yên lặng hồi lâu, dường như dùng hết khí lực để nhớ về chuyện cũ, âm thầm nói ra. Nghe xong, Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng âm thầm liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy Tiết Ân số mệnh quá khổ, khiến người khác nảy sinh lòng thương tiếc.
Bình Luận (0)
Comment