Vườn Hạnh Phúc tại Hải Phòng chính là nơi có hơn hơn chục mẩu đất đai khác nhau, hoàn toàn không dễ thấy. Hiện tại, người họ Triệu đang ở tại nơi này.
Mà Vườn Hạnh Phúc thuộc về tập đoàn Hoàng Phúc, do thành viên thuộc phòng thương mại Hải Phòng Triệu Phúc nắm giữ. Tập đoàn Khải Thời đối với ông giống như bà con xa vậy.
Triệu Khải Nhân ngồi trong phòng, thành viên hội đồng tập đoàn Hằng Viễn, Vu Thế Hoàng đang vô cùng tức giận. Triệu Khang là con trai Triệu Khải Nhân, hiện tại còn có cả Triệu Khải Nghĩa cùng Triệu Cao. Mọi người đều nhín chặt mày, ăn ý không lên tiếng. Vu Thế Hoàng chỉ thẳng mặt Triệu Khải Nhân, quát tháo ầm ĩ.
“Triệu Khải Nhân! Hôm nay tôi vừa vào ngục gặp con trai tôi, Vu Hạo! Thằng bé bị đẩy đến bước đường ngày hôm nay chính là nhờ phức con trai ông ấy. Nếu không phải nó ở phía sau xúi giục để Vu Hạo gây rắc rối với em vợ Triệu Hùng thì mọi việc đã không bung bét đến mức này rồi. Mấy người nhìn chuyện tốt do mình làm ra đi, nếu như không cho tôi được câu trả lời hợp lý thì tập đoàn Hằng Viễn sẽ phá vỡ mối quan hệ hợp tác với nhà họ Triệu ngay lập tức!”
Triệu Khải Nhân liếc mắt nhìn con trai, không ngờ Triệu Khang lại thiếu kiên nhẫn như vậy. Vẫn chưa chuẩn bị tốt mọi thứ đã vội tìm Triệu Hùng gây sự. Triệu Khải Nhân hiểu rõ lấy tính cách của Triệu Hùng, con trai mình đời nào là đối thủ của cậu ta. Triệu Khang bị trách phạt, hiện tại sợ hãi đến mức rụt cả cổ. Triệu Khải Nhân tính toán, hồi lâu mới khéo léo lựa lời mà nói.
“Ông Thế Hoàng, hiện tại nhà họ Triệu chúng tôi đang mở rộng các mối quan hệ, nhanh chóng đệ trình để Vu Hạo được thả tự do rồi. Chuyện này, tôi và Khải Nghĩa đều nhận được thông tin chậm trễ, thành ra không hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện. Đây là lỗi thuộc về chúng tôi! Ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho ông câu trả lời thỏa mãn nhất!”
“Hừm! Trong vòng bảy ngày, các người phải đem đến cho tôi câu trả lời hài lòng nhất. Nếu Vu Hạo ở trong ngục gặp phải chuyện bất trách gì, đừng trách Vu Thế Hoàng tôi lạnh nhạt vô tình.”
Vu Thế Hoàng nghiêm giọng, dứt lời liền rời khỏi Vườn Hạnh Phúc. Thấy đối phương khuất dạng, Triệu Khải Nhân lập tức tặng cho Triệu Khang một bạt tai. Triệu Khang ôm mặt, biểu cảm oan ức, chỉ có điều hiện tại đã không thể biện bạch thêm nữa.
“Bố!”
Thật ra, Triệu Khang ban đầu tính toàn dùng tập đoàn Khải Thời tranh đấu với tập đoàn Hùng Quan. Không nghĩ đến Vu Hạo lại là con gà nhát chết, vô tình làm mọi chuyện hỏng bét. Hiện tại Triệu Khang chỉ sợ Vu Hạo đem mọi chuyện kể lại với Vu Thế Hoàng. Chẳng may đến tai Triệu Hùng, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình. Triệu Khải Nhân bấy giờ hoàn toàn không quan tâm con trai đang suy nghĩ gì trong đầu, tức giận đến mức muốn ngất xỉu.
“Ai cho mày cái quyền tự ý hành động như vậy hả?”
“Con…”
Triệu Khang biết, hiện tại mình có nói gì đi chăng nữa thì mọi chuyện đã chẳng tài nào vãn hồi lại như cũ. Triệu Khải Nghĩa thấp giọng khuyên nhủ.
“Anh hai, Triệu Khang chỉ có ý tốt muốn giúp chúng ta thôi mà, đừng trách thằng bé. Việc quan trọng cần làm bây giờ là làm sao cứu Vu Hạo ra ngoài. Nếu như đối phương xảy ra chuyện, nhà họ Triệu phải gánh lấy phiền toái lớn đấy!”
“Mau biến khuất mắt tao! Đừng lởn vởn ở đây khiến tao tức giận nữa!”
Triệu Khải Nhân nóng nảy, quát mắng Triệu Khang. Đối phương cúi đầu, nhanh chóng rời đi. Triệu Cao im lặng, anh biết Triệu Khang gần đây nôn nóng thể hiện trước mặt Triệu Khải Nhân, mưu đồ chiếm lấy phần lớn gia sản. Đáng tiếc, thành công thì chẳng thấy, chỉ thấy đối phương tự lấy đá đập vào chân mình.
“Em trai, em nghĩ hiện tại nên xử trí mọi chuyện như thế nào đây?”
Triệu Khải Nhân lắc đầu, chỉ đành trưng cầu ý kiến Triệu Khải Nghĩa. Ông im lặng hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng.
“Hải Phòng là địa bàn của Triệu Hùng cùng Triệu Thiên Hà, tuy rằng nhà họ Triệu chúng ta có thế lực nhưng so với bọn họ vẫn kém xa. Muốn giải quyết chuyện này, chỉ còn cách cậy nhờ quyền thế của Trần Thiên Trung mà thôi.”
“Ý của em là, chúng ta xin Trần Thiên Trung giúp đỡ?”
“Hiện nay chri còn cách này là khả thi nhất. Hơn nữa nếu Vu Hạo ở trong ngục bị bắt nạt, với tính khí Vu Thế Hoàng thì chắc chắn sẽ trút giận lên đầu chúng ta. Đến lúc đó, tập đoàn Hằng Viễn rút vốn, kinh tế liền bị đứt đoạn. Đối với nhà họ Triệu, chỉ có hại chứ không có lợi lộc gì cả.”
“Trần Thiên Trung là đồng minh của Trần Hùng. Nếu như ông ta không chịu thì làm sao bây giờ?”
“Anh hai, anh đừng quên Trần Thiên Trung cả đời đều cống hiến vì nhà họ Triệu! Cho dù là người của Triệu Hùng thì đã sao? Ở trước mặt chúng ta, Trần thiên Trung khẳng định chẳng dám hó hé câu nào đâu. Nếu ông ta thật sự thấy nhà họ Triệu gặp nguy mà không cứu thì chúng ta chỉ đành sử dụng hết toàn bộ mối quan hệ mình đang có mà thôi.”
“Trước mắt, ngày mai chúng ta đến tìm Trần Thiên Trung vậy.”
Triệu Khải Nhân hiện tại không thể nghĩ ra được cách tốt hơn thế nữa, mệt mỏi gật đầu.
Quán bar Dã Quỳ.
Tâm tình Triệu Khang không tốt, ông quyết định đi ra ngoài uống rượu giải sầu với người bà con xa Triệu Phúc. Hai người từ trước đến nay vẫn thường xuyên giữ liên lạc, mối quan hệ xem như không tệ. Tuy nhiên theo cấp bậc mà nói, Triệu Khang phải gọi Triệu Phúc một tiếng chú.
“Triệu Phúc, chú tìm cho tôi người kia. Thật sự có đáng tin không vậy?”
“Yên tâm, cực kì đáng tin!”
Triệu Khang nhấp ngụm rượu, nhìn Triệu Phúc, thấp giọng hỏi dò. Triệu Phúc nghe xong liền nhanh chóng gật đầu quả quyết. Đáy mắt Triệu Khang lóe lên tia âm trầm.
“Vu Hạo, nhất định phải chết! Một khi hắn còn sống, nhất định sẽ khai ra tôi. Thần không biết quỷ không hay, cứ như vậy để hắn biến mất khỏi thế gian này đi. Triệu Phúc, chuyện này một khi thành công, tôi trở thành người đứng đầu nhà họ Triệu thì nhất định sẽ cho chú trở về Triệu Gia trong vinh quang, càng không thiếu đủ loại tài nguyên.”
“Triệu Khang, chú thích nhất chính là cái tính thẳng thắn này của con. Con yên tâm, người kia tuyệt đối khiến con hài lòng.”
Triệu Phúc vừa nghe xong, đầy kích động nắm chặt tay Triệu Khang. Hai người tán gẫu vài câu, điện thoại Triệu Phúc vang lên. Ông nhấc mày, sau đó liếc mắt nhìn về phía Triệu Khang.
“Đối phương đến rồi! Hai người cứ từ từ mà bàn bạc!”
“Được!”
Triệu Khang nghiêm nghị gật đầu. Chưa đến hai phút, cửa phòng được đẩy ra. Người này khoảng bốn mươi lăm tuổi, cao hơn mét bảy, dáng dấp trung niên khỏe mạnh. Điều khiến Triệu Khang ấn tượng chính là trên mũi đối phương có vết sẹo, vết tích khá sâu, nhìn qua hung tợn vô cùng.
Triệu Phúc nhanh chóng giới thiệu, người đàn ông tên Chu Cường, kẻ buôn bán tin tức. Đối phương quen biết rộng, đủ loại người khắp bốn phương tám hướng. Tuy rằng chi phí thuê được hắn khá đắt đỏ nhưng Triệu Khang không quan tâm. Thứ hắn quan tâm là Chu Cường có thể giúp hắn giải quyết phiền toái hay không mà thôi.
“Chào tổng giám đốc Triệu!”
Chu Cường cúi đầu chào Triệu Phút, hai người bắt tay nhau, sau đó nhanh chóng ngồi xuống. Triệu Phúc giới thiệu sơ qua Triệu Khang. Chu Cường híp mắt đánh giá, nhìn qua liền biết đây là cậu chủ nhà giàu, không thiếu thốn tiền bạc rồi.
“Thoải mái nào! Chu Cường, tôi muốn tìm cậu để giết người. Chỉ cần cậu làm được, bất kì mức giá nào do cậu đưa ra, tôi đều chấp nhận!”
Triệu Khang nhướn mày, để Chu Cường thả lỏng, trực tiếp vào thẳng vấn đề.