Dưới tình huống nhân chứng vật chứng đều đầy đủ như thế này, Triệu Khang hoàn toàn không thể nào chối tội. Triệu Khang có nằm mơ cũng chẳng ngờ đến chuyện Chu Cường dám bán đứng mình. May mắn, bố và chú đều kịp thời trở về, bằng không thì chẳng biết hắn còn bị đánh đến mức nào nữa.
Chỉ trong nháy mắt, Triệu Khang đã nảy ra cách. Hắn trực tiếp quỳ xuống trước mặt Triệu Khải Nhân, dáng vẻ hối lỗi tột cùng, nước mắt rơi như mưa.
“Bố, do con nhất thời suy nghĩ không thông! Con lo lắng Vu Hạo khai ra tên con, khiến mọi người trách phạt. Vậy cho nên trong lúc cùng đường liền làm ra chuyện sai lầm, con nguyện ý quỳ xuống trước mặt Vu Hạo và chủ tịch Vu để xin tha thứ!”
Chát!
Triệu Khải Nhân tát vào mặt Triệu Khang, tức giận muốn nổ phổi.
“Súc sinh, mày điên rồi! Vu Hạo với mày chẳng khác nào anh em thân thiết, vậy mà mày lại đi tìm người giết thằng bé?”
“Bố, con thật sự…”
Triệu Khang vừa định giải thích liền bị Triệu Khải Nhân đã ngã lăn quay. Ông tức giận siết chặt nắm đấm, liên tục trút quyền cước xuống người con trai. Triệu Khải Nghĩa thấy tình hình không ổn, bèn chạy đến giải vây cho Triệu Khang, ôn tồn khuyên ngăn.
“Anh hai, mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi. Coi như anh đánh chết Triệu Khang thì cũng có ích lợi gì đâu chứ.”
“Anh em các người bớt đóng kịch trước mặt tôi đi! Nói, chuyện này rốt cuộc nên giải quyết thế nào đây hả? Tôi chri tùy tiện dẫn người đến đây đánh con trai ông nhưng con trai ông lại muốn lấy mạng Vu Hạo nhà tôi đấy!”
Vu Thế Hoàng lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Triệu. Triệu Khải Nhân túm lấy cổ áo Triệu Khang, đem con trai đến trước mặt Vu Thế Hoàng, hạ giọng.
“Thế Hoàng, chuyện này do con trai tôi làm sai, tôi tuyệt đối sẽ không bao che. Muốn giết muốn chém, tùy ông xử trí!”
“Triệu Khải Nhân, đây là do ông nói đấy nhé!”
Vu Thế Hoàng vung tay, vệ sĩ liền mang đến cho ông một câu chủy thủ. Ông đặt chủy thủ ngay động mạch cổ Triệu Khang, dùng lực một chút, chủy thủ bị đẩy vào phần da thịt non mềm khiến máu chậm rãi chảy ra.
Triệu Khang sợ đến mức thân thể cứng đờ, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện bố vậy mà lại giao mình cho Vu Thế Hoàng xử trí, không hề ra tay bênh vực. Chỉ cần Vu Thế Hoàng xuống tay tàn nhẫn thêm chút nữa, hắn sẽ đi đời nhà ma ngay lập tức.
“Bố, cứu con! Cậu ba, cứu con với!”
Triệu Khang sợ đến mức thanh âm run rẩy không ngừng, đầu lưỡi xoắn cả vào nhau. Triệu Khải Nghĩa không ngờ anh mình lại đem con trai ruột dâng tận tay cho Vu Thế Hoàng, mặc đối phương bài bố. Thấy cổ Triệu Khang đã chảy đầy máu, ông liền nôn nóng chạy đến chỗ Vu Thế Hoàng, nhỏ giọng thuyết phục.
“Chủ tịch Vu, đừng kích động! Việc này là do Triệu Khang không đúng, trước mắt chúng ta cứ ngồi xuống nói chuyện cái đã!”
“Làm sao có thể nói chuyện đàng hoàng đây?”
“Bỏ chủy thủ xuống đã!”
Vu Thế Hoàng híp mắt nhìn Triệu Khải Nghĩa, thật ra trong lòng ông sớm đã có tính toán, chỉ hù dọa nhãi ranh này cho hả giận mà thôi. Nếu thật sự xuống tay giết chết Triệu Khang thì ân oán giữa hai nhà sẽ càng lớn thêm, Vu Thế Hoàng thì lại không phải là kẻ thích dây dưa như vậy.
Nghe thấy Triệu Khải Nghĩa khuyên đến khát khô cả họng, Vu Thế Hoàng mới xem như tạm hài lòng, dứt khoát buông tay. Triệu Khải Nhân thấy Triệu Khang loạng choạng muốn đứng lên liền đanh giọng quát, khiến hắn sợ đến mức giật mình ngồi lại như cũ.
“Súc sinh, quỳ xuống cho tao!”
Trong phòng khách, Triệu Khải Nghĩa rút điếu xì gà ra khỏi hộp, chủ động đưa cho Vu Thế Hoàng. Dẫu sao đối phương cũng là người đứng đầu nhà họ Triệu, đã cho ông mặt mũi như vậy thì vẫn nên nhận thôi. Triệu Khải Nghĩa thậm chí còn tự mình châm lửa, sau đó khéo léo nói với Vu Thế Hoàng.
“Chủ tịch Vu, chuyện đã đến nước này rồi. Ông xem, nếu như giết Triệu Khang thì cũng chẳng giải quyết được gì. Hiện tại chúng ta đều là người trên cùng một con thường, chưa kịp đánh bên ngoài thì bên trong đã loạn hết cả lên rồi. Chỉ cần ông không giết Triệu Khang, người nhà họ Triệu chắc chắn cho ông một lời giải thích thỏa đáng!”
“Thỏa đáng như thế nào? Nói tôi nghe thử xem.”
“Triệu Khang ra giá hơn tỉ bạc để giết Vu Hạo, may mắn thằng bé không xảy ra chuyện gì. Thế này đi, nhà họ Triệu bồi thường lại cho ông số tiền hệt như vậy.”
Triệu Khải Nghĩa sớm đã nghĩ ra phương án thích hợp. Thật ra Vu Thế Hoàng dẫn Vu Hạo đến đây thứ nhất chính là muốn đòi lại công bằng, bất luận là thứ gì cũng được, để thể hiện lập trường mà bản thân đã nói trước mặt Triệu Hùng. Thứ hai, Vu Thế Hoàng muốn nhà họ Triệu cho mình lời giải thích hợp lý. Nếu đối phương đồng ý bồi thường, đây ắt hẳn là kết quả tốt nhất rồi.
Chỉ có điều, Vu Thế Hoàng là cáo già lâu năm, hoàn toàn giấu nhẹm đi sự nôn nóng dưới dáng vẻ bình tĩnh bên ngoài. Ông xoa cằm, bộ dạng đắn đo.
“Chuyện này…tôi cần phải suy nghĩ kĩ lưỡng thêm chút nữa.”
Triệu Khải Nghĩa thấy Vu Thế Hoàng không từ chối trực tiếp liền biết mình có cơ hội, lập tức nhìn về phía Triệu Khang.
“Triệu Khang, mau xin lỗi chủ tịch Vu lẫn Vu Hạo đi!”
“Chủ tịch Vu, là cháu không đúng, suýt nữa thì gây họa. Nể tình mối quan hệ hữu nghị giữa hai nhà, chủ tịch Vu bỏ qua cho cháu với ạ! Vu Hạo, là anh không tốt! Anh khốn nạn! Anh đáng chết!”
Triệu Khang vừa nghe Triệu Khải Nghĩa gọi liền quỳ ngay ngắn lại, dáng dấp tiều tụy, sau khi xin lỗi còn liên tục vả vào mặt mình. Vu Thế Hoàng khoát tay chặn lại, từ trên ghế sofa đứng dậy.
“Được rồi! Dù gì đi nữa hai nhà chúng ta cũng có mối quan hệ hữu nghị từ lâu, tôi không muốn chuyện bé xé ra to, vậy nên mọi chuyện cứ làm theo lời Khải Nghĩa vậy! Trong vòng ba ngày, tiền bồi thường không được thiếu một xu! Hơn nữa, đã xảy ra chuyện như thế này, tôi thật sự không muốn cùng các người dính líu nữa. Tôi quyết định tập đoàn Hằng Viễn sẽ rút ra khỏi kế hoạch thâu tóm tập đoàn Hùng Quang.”
Triệu Khải Nghĩa vừa nghe những lời này, nhất thời hoảng hốt, gấp gáp khuyên răn.
“Chủ tịch Vu, chúng ta đã bàn bạc kĩ lưỡng về vấn đề này rồi cơ mà! Nếu như đẩy tập đoàn Hùng Quang xuống nước thành công thì tập đoàn Hằng Viễn sẽ hưởng được vô số lợi ích, nhà họ Triệu tuyệt đối sẽ không bạc đãi các người!”
“Không cần! Chính Triệu Hùng đã giúp Vu Hạo xóa bỏ đơn đệ trình, thằng bé mới được phóng thích nhanh như vậy. Vu Thế Hoàng tôi mặc dù đã lăn lộn trong giới kinh doanh mấy chục năm nhưng sẽ không làm ra chuyện trái lương tâm như vậy. Nếu có duyên, sau này chúng ta ắt sẽ còn gặp lại! Vu Hạo, đi thôi!”
Vu Hạo trừng mắt, oán hận nhìn Triệu Khang, sau đó nhanh chóng nối gót theo Vu Thế Hoàng, khuất dạng phía xa. Triệu Khải Nghĩa nôn nóng đuổi theo, không ngừng hô hoán nhưng bước chân hai người kia vẫn không hề dừng lại.
“Chủ tịch Vu! Chủ tịch Vu!”
Chờ đến lúc Triệu Khải Nghĩa quay về thì thấy Triệu Khang đã bị Triệu Khải Nhân đánh đến mức phải lui vào góc tường, co rúm cả người, ôm đầu xin tha.
“Bố, đừng đánh! Đừng đánh nữa mà!”
“Anh hai, anh làm cái gì vậy?”
Triệu Khải Nghĩa thấy thế bèn kéo tay Triệu Khải Nhân. Ông hít sâu một hơi, thẳng tay chỉ vào mặt Triệu Khang lớn tiếng quát mắng.
“Súc sinh khiến chuyện lớn nhà họ Triệu chúng ta hỏng bét rồi! Hôm nay không đánh chết nó, cơn giận này anh không nguôi nổi!”
Vừa dứt lời, ông liền đá vào bắp đùi Triệu Khang. Hai chân bị đá đến mức bầm tím, khiến hắn khóc rống lên. Triệu Khải Nghĩa lo lắng Triệu Khải Nhân giận quá mất khôn, nhanh chóng tách hai người ra, ôn toeefn lên tiếng.
“Anh hai, chuyện đến nước này có đánh chết Triệu Khang cũng vô dụng mà thôi. Việc tập đoàn Hằng Viễn rút khỏi kế hoạch lần này xem như việc đã định rồi. Hiệp một, chúng ta quả thật đã thất bại dưới tay Triệu Hùng!”