Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1118

Sau khi Triệu Hùng rời khỏi Lâm Uyển, anh lập tức lái xe đến văn phòng thương vụ tập đoàn Hùng Quang. Thời điểm đến Tân Thành, Triệu Hùng nhìn thấy Cố Minh Tuyết, phát hiện dáng vẻ cô rầu rĩ không vui.

Triệu Hùng cho rằng cô vẫn còn buồn về chuyện con trai của tên cáo già Đường Tân Khải, Đường Siêu. Tuy Triệu Hùng đã giúp cô xử lý mọi chuyện nhưng tâm trạng Cố Minh Tuyết vẫn chẳng khá hơn được chút nào.

Đến tập đoàn Viễn Đông, Triệu Hùng ngay lập tức đi thẳng vào phòng làm việc của Cô Minh Tuyết. Điều khiến anh ngạc nhiên chính là đối phương không hề phát hiện ra mình, chỉ chăm chăm làm việc.

“Thật là một nữ doanh nhân cuồng công việc!”

Anh vòng ra sau lưng cô, thấy Cố Minh Tuyết đang theo dõi con số trên sàn biến hóa không ngừng trên nền tảng giao dịch trực tuyến. Nhìn thoáng qua thì có vẻ như cô đang chuyên tâm nhưng thật ra Cố Minh Tuyết đã sớm thất thần, rơi vào cõi riêng. Triệu Hùng thấy cô như vậy liền nhỏ giọng gọi.

“Minh Tuyết!”

Cố Minh Tuyết nghe thấy thanh âm sát bên tai, giật mình ngẩng phắt dậy mới phát hiện ra Triệu Hùng đang đứng bên cạnh mình. Đáy mắt cô tràn ngập vẻ vui mừng, vội vàng đứng dậy.

“Anh Triệu Hùng, anh tới hồi nào vậy?”

“Mới tới thôi. Em nghĩ cái gì mà ngẩn người ra thế này?”

“Em…Có nghĩ gì đâu. Anh mau ngồi đi!”

Lời vừa đến khóe môi liền bị Cố Minh Tuyết ép xuống, cô bận bịu vây quanh Triệu Hùng, xúm xít như chú hcim nhỏ. Triệu Hùng gật đầu, rảo bước đến ghế sofa.

“Anh có muốn gì không?”

“Có trà chứ?”

“Có! Em còn đặc biệt chuẩn bị trà Long Tĩnh cho anh nữa đấy.”

Cố Minh Tuyết nở nụ cười, nụ cười của cô giống như thung lũng ngàn hoa vậy, dịu dàng lại rạng rỡ. Nhìn bóng cô dần dần khuất xa, anh mới ý thức được rằng đứa nhỏ ngày nào vẫn lẽo đẽo theo sau mình bấy giờ đã trưởng thành rồi.

Cố Minh Tuyết đem cốt trà đưa cho Triệu Hùng. Anh thoăn thoắt đun nước, đổ lá trà vào ly, thuần thục mà nhanh chóng. Hương trà thơm nức mũi, khiến lòng người bất giác an nhiên. Cố Minh Tuyết ngồi bên cạnh Triệu Hùng, chăm chú nhìn anh làm mọi thứ. Phảng phất mọi thứ giống nhưu trở về những năm tháng trước đây, cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, nhìn Triệu Hùng theo thầy học trà đạo.

“Anh Triệu Hùng, hôm nay anh không phải đi làm à? Sao tự nhiên lại đến đây?”

“Anh đến thăm em! Gần đây anh thấy em cứ buồn mãi, có phải vẫn vì chuyện Đường Siêu không? Nếu là vì chuyện đó, anh thật lòng xin lỗi em!”

“Không có, anh không cần xin lỗi em đâu! Cho dù bị đối phương lợi dụng thì cũng do em cam tâm tình nguyện.”

“Sau này anh sẽ không làm ra những chuyện như vậy nữa, càng không lợi dụng em để làm bất kì chuyện gì hết! Trong mắt nah, em mãi mãi là đứa nhỏ chưa trưởng thành! Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt em đã lớn đến chừng này rồi.”

“Đúng vậy, ít nhất thì cả anh và em đều bình an mà trưởng thành! Em cũng không ngờ đến khi gặp lại thì anh đã kết hôn rồi.”

Triệu Hùng vươn tay xoa đầu Cố Minh Tuyết. Cô vô cùng hưởng thụ cảm giác được săn sóc và che chở này, nhỏ giọng rì rầm.

“Minh Tuyết, vậy thời gian em ở nước ngoài có để ý đến ai chưa? Được thì nói ra cho anh nghe một chút nào.”

“Chẳng có ai hết. Người theo đuổi em thì em không thích. Người em chủ động theo đuổi lại không thích em.”

“Em thích ai?”

Triệu Hùng vừa dứt lời liền thấy hối hận, đây không phải là tự lấy đá đập vào chân mình hay sao. Cố Minh Tuyết nhàn nhạt nở nụ cười, khẽ lắc đầu.

“Quên đi. Anh không cần biết đâu.”

“Nếu em không giận anh thì tại sao gần đây luôn rầu rĩ thế này?”

“Em…Em không biết, đột nhiên những ngày gần đây thường xuyên cảm thấy phiền muộn trong lòng.”

Cố Minh Tuyết vốn dĩ muốn kể toàn bọi cho Triệu Hùng nghe nhưng lại lo lắng về sau sẽ không nhìn thấy đối phương, do dự hồi lâu bèn qua loa cho xong. Sau khi pha xong trà, Triệu Hùng liền nâng tách thưởng thức, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.

“Hương thơm cùng mùi vị này, không sai vào đâu được! Đúng là trà Long Tĩnh đặc biệt cao cấp mà! Minh Tuyết, nếu em gặp phải chuyện không vui, có thể nói ra cho anh biết ồi chúng ta sẽ cùng giải quyết. Càng tích tụ lâu, càng dễ sinh bệnh đấy!”

“Em…”

Triệu Hùng thấy từ nãy đến giờ Cố Minh Tuyết cứ ấp a ấp úng liền biến cô có chuyện giấu mình. Anh đứng lên, giả vờ tức giận, không thèm nhìn đến cô.

“Minh Tuyết, nếu như em không xem anh như người thân nữa, vậy thì anh đi đây!”

“Anh Triệu Hùng, đợi đã!”

Minh Tuyết giật nảy mình, cuống quýt hô hoán. Triệu Hùng dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng trả lời.

“Nếu như anh sai, cho phép anh lần thứ hai được xin lỗi em! Còn về chuyện riêng, em không muốn nsoi, anh sẽ không ép.”

“Anh Triệu Hùng, chuyện này quả thật không liên quan tới anh!”

“Vậy rốt cuộc có chuyện gì?”

“Nhà họ Cố…”

“Nhà họ Cố thế nào?”

“Ông nội em mất rồi, nhà họ Cố hiện tại đã thay đổi!”

“Cái gì cơ?”

Triệu Hùng nghe Minh Tuyết nhỏ giọng thở dài, nói ra sự thật thì giật nảy cảm ặt. Anh bất chợt nhớ đến dáng vẻ hiền lành của ông cụ Cố, chẳng hề nghĩ đến khoảnh khắc lần cuối gặp đã vĩnh viễn trở thành hồi ức về sau.

“Chuyện xảy ra khi nào?”

“Thời điểm chúng ta ở Tân Thành.”

Ông cụ Cố vô cùng yêu thương Cố Minh Tuyết, sau khi đối phương qua đời, cô vẫn luôn canh cánh nhớ về ông. Bấy giờ Triệu Hùng mới hiểu tại sao tinh thần Cố Minh Tuyết lại sa sút đến nhường này. Anh nhíu mày hỏi.

“Minh Tuyết, vậy tại sao em không quay về dự tang lễ?”

“Lúc ấy chúng ta đang bù đầu với việc đối phó tập đoàn Tam Giao và tập đoàn Đường Sư, làm sao có thời gian quay về! Tận đến khi mọi chuyện tạm thời lắng xuống thì lại đến tập đoàn Khải Thời của đám người nhà họ Triệu xuất hiện quấy rối! Nếu như em đi, chẳng khác nào khiến bản thân trở thành kẻ qua cầu rút ván! Vậy cho nên, chờ đến khi anh giải quyết xong mọi chuyện thì em sẽ thu xếp quay về!”

Thời điểm Triệu Hùng toàn tâm toàn lực đối phó với tập đoàn Khải Thời, Cố Minh Tuyết nắm giữu vai trò quan trọng đến mức nào, không cần nói ra ai cũng biết. Chỉ có điều, anh không ngờ đối phương lại vì mình mà ngay cả tang lễ ông cụ Cố cũng lựa chọn cắn răng, giấu nhẹm không quay trở về. Nghe thấy những lời này, trong lòng Triệu Hùng vô cùng cảm động.
Bình Luận (0)
Comment