Đổng Bạch Vi là nhân vật lớn của tỉnh Thanh Hóa, mấy năm này thì con đường làm quan rất trọt lọt, tiếng tăm lừng lẫy ở trong tỉnh Thanh Hóa.
Đổng Bạch Vi là bạn bè tốt nhất của Tần Uyển, trong lúc Tần Uyển hấp hối, bà ấy có căn dặn Triệu Hùng rằng nếu có việc gì thì có thể tìm bạn của bà ấy là Đổng Bạch vi.
Nhận được cuộc điện thoại của Đổng Bạch Vi, Triệu Hùng vô cùng mừng rỡ.
"Triệu Húc, hôm nay tôi tới Hải Phòng làm việc. Trưa nay cậu có rảnh không? Chúng ta đi ăn cơm chung một lát." Đổng Bạch Vi nói.
"Rảnh chứ!" Triệu Hùng vội vã đáp ứng sợ bỏ lỡ.
Coi như không có thời gian, anh cũng phải sắp xếp ra thời gian để gặp mặt với Đổng Bạch Vi.
"Đúng rồi, cậu cũng dẫn Thanh Tịnh theo. Lâu rồi tôi đã chưa gặp con bé."
"Vâng."
Triệu Hùng hỏi Đổng Bạch Vi: "Dì Đổng, lần này dì tới Hải Phòng thì ở lại bao lâu?"
"Ba ngày! Tìm quán ăn bình thường để ăn cơm là được, không cần quá phung phí."
"Hiểu rồi. Vậy tôi đặt phòng ăn trước, đến lúc đó sẽ gửi tin nhắn cho dì."
"Được. Vậy chúng ta có gì thì liên lạc sau." Đổng Bạch Vị nói "tạm biệt" rồi cúp điện thoại.
Lúc này, Đổng Bạch Vi tới Hải Phòng là có ý nghĩa không tầm thường.
Triệu Hùng vô cùng vui mừng, anh lặng lẽ mở cửa phòng ngủ ra, thấy Lý Thanh Tịnh còn đang ngủ say, anh chạy tới gian phòng của Triệu Dao Châu để thúc dục cô bé rời giường.
Triệu Dao Châu xoa xoa hai mắt nhập nhèm, mơ mơ màng màng nhìn Triệu Hùng nói: "Bố à, thời gian còn sớm mà."
Triệu Hùng nhìn lên đồng hồ mới năm giờ rưỡi sáng, cách thời gian đi học gần hai tiếng nữa. Trên mặt anh hiện ra vẻ xấu hổ, cười nói: "Dậy sớm rất tốt cho cơ thể, đi học cũng không thể quên tập võ, con đi tập võ ở trong phòng luyện tập một tiếng đi. Bữa sáng xong xuôi thì bố sẽ gọi con."
"Thế anh Văn Hai cũng tập võ sao?" Triệu Dao Châu hỏi thăm.
"Đúng vậy. Bố cũng sẽ đi gọi nó dậy để tập võ."
"Thế con lập tức dậy rồi tập võ."
Triệu Dao Châu vén chăn mền lên, cơ thể nhanh nhẹn nhảy từ trên giường xuống.
Đứa bé đều thích ganh đua so sánh lẫn nhau.
Triệu Dao Châu nghe Văn Hải đều thức dậy tập võ, đương nhiên cô bé cũng không muốn thua kém.
Khi Triệu Hùng tới gian phòng của Văn Hải để gọi cậu bé dậy thì phát hiện cậu bé cũng không có ở trong phòng, chăn mền đã được xếp rất gọn gàng chỉnh tề.
Anh cẩn thận lắng nghe, trong phòng luyện tập mơ hồ truyền đến âm thanh nào đó, cho nên anh đi tới phòng luyện tập.
Sau khi Triệu Hùng đi tới phòng luyện tập, anh thấy Văn Hải đang tập luyện đánh cọc.
Triệu Hùng đứng ở ngoài cửa quan sát một lúc, mặc dù Văn Hải còn kém một chút là thành thục, nhưng đã nắm giữ mấu chốt cơ bản..
Cũng không lâu sau, Triệu Dao Châu đã đổi quần áo xong nên chạy tới.
"Bố à." Triệu Dao Châu kêu lên.
Triệu Hùng vẫy vẫy tay với Triệu Dao Châu, chờ cô bé tới gần thì anh đẩy cửa phòng luyện tập ra rồi đi vào.
Tiến vào phòng luyện tập, Triệu Hùng sửa lại mấy chỗ sai lầm khi Văn Hải đánh cọc. Tay và khuỷu tay của Văn Hải khi phối hợp vẫn còn không cân đối. Mặt khác, sử dụng quá nhiều lực khi đánh cọc, dễ dàng làm bị thương đến tay.
Sử dụng lực để đánh cọc thì phải kết hợp mạnh mẽ và mềm mại. Trong mạnh mẽ có mềm mại và trong sự mềm mại phải có mạnh mẽ.
Đánh cọc và đứng trung bình tấn đều là kiến thức cơ bản của luyện võ.
Nếu học xong đánh cọc thì sẽ có trợ giúp vô cùng lớn khi thực chiến. Đặc biệt võ công như Cầm nã, Vịnh Xuân các loại, càng phải chuyên môn luyện tập đánh cọc gỗ.
Triệu Hùng dạy bảo xong rồi giảng lại một lần với Triệu Dao Châu. Sau đó anh ngồi ở trên ghế dài nghỉ ngơi, nhàn nhã nhìn hai đứa bé luyện tập.
Văn Hải và Triệu Dao Châu luyện tập đánh cọc gỗ hai mươi phút, sau đó luyện tập một bộ trường quyền.
Sau khi luyện tập xong, Triệu Hùng thúc giục hai đứa bé đi rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng.
Kể từ khi luyện công, Triệu Dao Châu đã thay đổi khuyết điểm chậm chạp trước đó. Bây giờ dù là làm chuyện gì, cô bé đều cố gắng làm càng nhanh càng tốt.
Triệu Hùng gặp Văn Hải và Triệu Dao Châu đều lặng lẽ thay đổi tốt hơn, anh cảm thấy vui vẻ ở trong lòng.
Sau khi ăn sáng xong, Triệu Hùng đưa Triệu Dao Châu và Văn Hải đến trường học.
Khi anh trở về Ngã Nguyệt Đàm, Lý Thanh Tịnh cũng đã thức dậy, đang ăn bữa sáng.
Triệu Hùng vừa bước chân vào nhà thì Hà Ngọc Kỳ mang theo túi xách xinh đẹp chào hỏi với Lý Thanh Tịnh: "Chị Lý, em đi trước đây."
"Ngọc Kỳ, nếu em cảm thấy quá cực khổ thì nói với chúng ta một tiếng. Chị nói Triệu Hùng phái người khác đi bồi mấy người bọn họ." Lý Thanh Tịnh quay đầu nói.
Hà Ngọc Kỳ vội vàng khoát tay, nói: "Không cần, không cần! Em cảm thấy đi cùng bọn họ một chỗ rất tốt. Em đã hẹn chín giờ gặp mặt với bọn họ, em đi trước đây."
"Ừ! Vậy em cẩn thận chút."
"Vâng ạ." Hà Ngọc Kỳ trả lời.
Khi Hà Ngọc Kỳ đi ngang qua bên người Triệu Hùng, cô ấy làm cái mặt quỷ với anh, sau đó cười "hì hì" rồi rời đi.
Hỗ Ngọc Kỳ thà rằng đi chung với Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu còn hơn ở chung với Triệu Hùng.
Chỉ cần hai cười ở cùng nhau thì không có thời gian nào mà hai người bọn họ không cãi nhau, cho nên mấy ngày nay, mặc dù cô ấy đi theo đám người Kim Trung rất khổ cực, nhưng mà cũng là khoảng thời gian mà Hà Ngọc Kỳ cảm thấy vui sướng nhất khi ở Hải Phòng.
Quan trọng nhất là mấy người này thì người nào cũng là anh chàng đẹp trai phong lưu phóng khoáng.
Hà Ngọc Kỳ đương nhiên vô cùng vui vẻ trong lòng.
Triệu Hùng đi tới trước bàn cơm rồi hỏi Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, hôm qua em ngủ có ngon không?"
"Cũng được. Không nghĩ rằng em tỉnh dậy đã hơn tám giờ sáng."
"Hơn tám giờ sáng cũng không trễ lắm.! Tính ra thì em cũng mới ngủ được hơn sáu tiếng chứ nhiêu."
"Hơn sáu tiếng là đủ rồi. Chỉ là hôm qua thật sự rất mệt mỏi." Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: "Đúng rồi, sao anh lại trở về nhà? Hôm nay không cần đi chung với bọn họ sao?"
"Trưa hôm nay anh có chút việc, muốn gặp một người rất quan trọng.
"Là ai vậy?" Bên trong ánh mắt của Lý Thanh Tịnh tràn đầy tò mò.
Triệu Hùng cố ý giấu diếm cười nói: "Người này thì em cũng nhận biết. Hơn nữa, người ta còn mời em và anh đi ăn chung bữa cơm trưa."
"Em nhận biết sao? Là nam hay nữ?" Lý Thanh Tịnh hỏi.
"Nữ!"
Lý Thanh Tịnh nghĩ một lát rồi hỏi: "Là Vân Nhã sao?"
"Không phải!" Triệu Hùng lắc đầu.
"Thế là Dương Lam sao?"
"Cũng không phải!"
Lý Thanh Tịnh lại đoán liên tiếp mấy cái tên, nhưng mà vẫn không có đoán đúng.
"Ôi giời. Em không đoán nữa, rốt cuộc là ai vậy? Anh cũng đừng làm em tò mò." Lý Thanh Tịnh nhíu mày.
Triệu Hùng gặp Lý Thanh Tịnh có chút sốt ruột, lúc này anh mới cười nói: "Là Đổng Bạch Vi ở tỉnh Thanh Hóa, dì Đổng!"
"A..." Nghe vậy, Lý Thanh Tịnh giật nảy cả người, hai mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, sốt ruột hỏi lại: "Thực sự là Đổng Bạch Vi, dì Đổng sao?"
"Đúng vậy!" Triệu Hùng gật đầu một cái rồi nói tiếp: "Thanh Tịnh, trưa nay em có rảnh hay không, chúng ta cùng đi gặp dì Đổng!"
"Coi như không rảnh thì em cũng phải sắp xếp cho rảnh. Dì Đổng là thân phận gì? Đi, nhất định phải đi."
"Thế sáng nay em còn muốn đi công ty không?" Triệu Hùng hỏi ngược lại.
"Không đi nữa! Hôm qua chơi thực sự là quá muộn. Em phải ngủ thêm một lát. Gần tới giờ thì anh gọi em dậy. Đúng rồi, lần này dì Đổng đến Hải Phòng là để làm gì?"
"Dì ấy nói là đến đây làm việc. Nhưng mà cụ thể là làm gì thì anh không biết." Triệu Hùng trả lời.