Triệu Hùng vốn định ăn trưa chung với đám người Kim Trung ở một nhà hàng kiểu cung đình hồi xưa. Thế nhưng trưa nay phải ăn trưa cùng Đổng Bạch vi, anh không thể không hẹn lại. Nói với bọn họ rằng tối nay sẽ tụ tập cùng nhau.
Kim Trung nhận được cuộc gọi của Triệu Hùng, chỉ nói một chữ "Tốt", cũng không nói gì thêm.
Sau khi cúp điện thoại, Kim Trung không khỏi nhíu chặt lông mày.
Người có thể làm cho Triệu Hùng từ chối ăn chung bữa cơm với bọn họ, chắc hẳn là Triệu Hùng rất muốn gặp người này, hẳn sẽ không phải là người tầm thường. Nếu không thì với quan hệ của bọn họ, Triệu Hùng sẽ không vô duyên vô cớ mà cho bọn họ leo cây.
Kim Trung hỏi Hà Ngọc Kỳ: "Ngọc Kỳ, cô biết trưa nay Triệu Hùng ăn cơm với ai không?"
Hà Ngọc Kỳ lắc đầu, nói: "Không biết! Tôi không nghe anh ta nói rằng phải ăn cơm trưa với ai. Hẳn là ăn cơm với chị Lý."
Kim Trung cười cười, nói: "Anh ta không có khả năng chỉ ăn cơm trưa cùng với Thanh Tịnh. Bằng không thì thằng nhóc này cũng quá trọng sắc khinh bạn."
"Triệu Hùng vốn chính là loại người trọng sắc khinh bạn còn gì." Hà Ngọc Kỳ không cho là đúng phản bác.
"Ha ha! Ngọc Kỳ, cô và Triệu Hùng đúng là một đôi oan gia trời sinh, cứ cùng một chỗ là lại mắng lẫn nhau."
"Chắc là anh ta nhìn tôi không vừa mắt, tôi cũng nhìn anh ta không vừa mắt."
"Vậy sao hai người còn thường ở chung với nhau?" Kim Trung trợn tròn hai mắt hỏi.
Hà Ngọc Kỳ cười phá lên rồi nói: "Thế thì chơi mới vui."
Kim Trung lắc đầu, trong lòng cảm khái anh ta và người tuổi trẻ thật sự là tồn tại khoảng cách thế hệ.
Ở trong mắt bọn họ, đen chính là đen, trắng chính là trắng, nhưng ở trong mắt đám người tuổi trẻ như Hà Ngọc Kỳ, vui vẻ mới là mục tiêu theo đuổi.
Ngã Nguyệt Đàm.
Triệu Hùng một mực nhìn Lý Thanh Tịnh ăn sáng, sau đó trò chuyện với cô một lát. Anh nói rằng vừa ăn xong thì đừng nên đi ngủ.
Hai người bọn họ ở trong phòng nhắc tới chuyện của bố Lý Thanh Tịnh là Lý Quốc Lâm.
Hai ngày trước, khi Lý Thanh Tịnh đi viện điều dưỡng, Kiều Hiểu Lam, người chăm sóc Đào Ái Hoa, nói cho Lý Thanh Tịnh biết là Lý Quốc Lâm thường xuyên đến nhìn Đào Ái Hoa trong mấy ngày nay.
Lý Thanh Tịnh thở dài một cái, nói: "Triệu Hùng, anh nghĩ bố và mẹ em lúc ở chung với nhau thì không biết trân trọng. Bây giờ mẹ em đã bị đãng trí, thì bố em lại bắt đầu quan tâm với mẹ em."
"Hai người bọn họ dù sao cũng là vợ chồng cũ với nhau! Dù sao nói đi thì vẫn phải nói lại. Trước đây cũng không thể trách được bố vợ. Mẹ em chê ông ta không có năng lực, mỗi ngày chế nhạo ông ta, ai cũng không chịu được như thế." Triệu Hùng kéo bàn tay của Lý Thanh Tịnh rồi nói tiếp:
"Đàn ông khi lập gia đình thì không sợ nghèo, sợ nhất là vợ của mình không hiểu chính mình."
Lý Thanh Tịnh cáu giận nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi: "Lời này của anh có phải là có gì ám chỉ với em hay không?"
"Anh nào dám chứ. Có thể lấy được người đẹp như hoa như ngọc, không chỉ biết kiếm tiền, lại còn là người nhà họ Cố như Lý Thanh Tịnh em, quả thực là phúc đức mấy đời mà Triệu Hùng anh góp nhặt."
"Hừ! Anh biết thì tốt. Đừng quên, em còn sinh cho anh một đứa con gái, lại mang thai hai đứa con trai. Nếu anh dám làm gì có lỗi với em, em sẽ mang theo ba đứa con đi thảo phạt anh."
Triệu Hùng cười "hắc hắc" nói: "Anh coi như có lỗi với mình, cũng sẽ không làm gì có lỗi với em. Anh muốn làm tấm gương cho bọn họ."
"Anh nói được thì phải làm được đó."
"Yên tâm đi, anh biết mà!" Triệu Hùng thả tay Lý Thanh Tịnh ra, đứng lên nói: " Thanh Tịnh, em ngủ đi. Anh đi nhìn Tiết Ân một lát."
Lý Thanh Tịnh gật đầu, sau khi Triệu Hùng rời đi, cô cũng rất nhanh chìm vào trong mộng đẹp.
Triệu Hùng ra khỏi nhà rồi đi tới chỗ ở của đám người Nông Tuyền.
Tiết Ân, bốn anh em nhà họ Mã đang khoe khoang chém gió lung tung xà beng, thấy Triệu Hùng đi tới, bọn họ nhao nhao đứng dậy, cung kính chào hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng khoát tay áo, nói: "Tất cả ngồi xuống đi!"
Anh đi tới ghế sa lon, ngồi xuống bên cạnh Tiết Ân, móc thuốc từ trong túi áo ra đưa cho Tiết Ân rồi hỏi: "Hút thuốc không cu?"
Tiết Ân cười nói: "Trước đó tôi hút rất ghê gớm, gần hai gói một ngày. Bây giờ đã giảm bớt, một ngày cũng chỉ hút tầm nửa gói thuốc."
"Vẫn là bớt hút lại mới tốt."
Triệu Hùng đốt một điếu thuốc rồi đưa bật lửa lại cho Tiết Ân.
"Gần đây thân thể như thế nào?" Triệu Hùng hỏi Tiết Ân.
"Đã tốt hơn rất nhiều! Bác sĩ Hoa dùng huyết thanh của anh rồi làm một chút thuốc, tôi sử dụng thì đã có thể kéo dài gấp đôi thời gian uống máu của anh rồi."
"Vậy là tốt rồi!" Triệu Hùng vỗ vỗ bả vai Tiết Ân, cười nói.
Triệu Hùng trước đó đã bị trúng độc của con rết khổng lồ, về sau còn bị con chồn nhỏ cắn, vô tình lại tạo ra một loại huyết thanh cực kỳ đặc biệt trong máu của anh. Bản thân anh không chỉ Bách độc bất xâm, mà còn có thể dùng máu của anh trợ giúp giải độc cho người khác.
Triệu Hằng và Tiết Ân đều bởi vì vậy mà được lợi. Nếu không, một khi độc tố mà phát tác thì quả thực là đau đến tận xương tủy.
Mã Đại Lý hỏi Triệu Hùng: "Anh Triệu, không phải anh đã nói chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng để đánh nhau sao? Rốt cuộc là khi nào sẽ đánh nhau?"
Triệu Hùng cười cười, mở miệng trấn an mấy người bọn họ: "Đừng có gấp. Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu lấn ta, ta nhất định đáp trả."
Tiết Ân nói: "Anh Triệu, nếu phát hiện dấu vết của Tà Y, anh làm ơn nhất định phải nói cho tôi biết. Tôi muốn tự ra tay báo thù rửa hận."
"Yên tâm đi! Loại tai họa này sẽ không nhảy nhót được quá lâu."
Triệu Hùng trò chuyện với đám người Tiết Ân khoảng hai tiếng, sau đó mới trở về nhà.
Sau khi về nhà, Triệu Hùng gọi điện thoại cho Hồ Dân.
"Phó tổng giám đốc Hồ, ông đã đặt trước nhà hàng chưa?"
"Đã đặt xong, ở phòng 206 lầu hai ở nhà hàng Trinh Yên."
Triệu Hùng nói "Tốt", sau đó cúp điện thoại.
Anh nhắn tin tức và phía định vị vị trí cho Đổng Bạch Vi, để bà ấy đi thằng tới phòng 206 lầu hai của nhà hàng Trinh Yên.
Lúc này, thang máy truyền đến âm thanh "lộc cộc".
Triệu Hùng ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lý Thanh Tịnh mặc một cái quần thun đen, phía trên là áo truyền thống dài phủ đầu gối, vạt áo có vài nút thắt sáng bóng, vừa mới che lại vị trí bắp đùi.
Tóc dài choàng ở trên vai, trên lỗ tai mang theo khuyên tai sáng lấp lánh, dáng vẻ giống như là quý bà vậy, càng có thêm hương vị nữ nhân so với lúc bình thường mặc đồ công sở.
Triệu Hùng nghênh đoán Lý Thanh Tịnh, trong ánh mắt anh toát ra vẻ ưa thích và khen thưởng, cười nói: "Thanh Tịnh, hôm nay em rất xinh đẹp."
Có thể thấy được, Lý Thanh Tịnh vì gặp đổng Bạch Vi nên mới cố ý chú tâm ăn mặc một phen.
Cô vốn là người đẹp nhất Hải Phòng, sau khi chú tâm ăn bận thì dáng vẻ như là hoa sen mới nở, đẹp đến mức không gì sánh được.
Lý Thanh Tịnh khẽ hé môi son nói: "Anh kết hôn với em cũng không phải ngày một ngày hai, bây giờ mới thấy em xinh đẹp sao."
"Bình thường em toàn mặc đồng phục công sở, rất ít khi em mặc như thế này."
Không có người phụ nữ nào không thích được khen, đặc biệt là được chồng của mình khen, điều này khiến cho Lý Thanh Tịnh như mở cờ trong bụng.
Hôm nay cô cố ý ăn mặc một bộ đồ lộn xộn xà beng màu đen này chính là vì không muốn đoạt sự chú ý của chủ. Dù sao thì thân phận của Đổng Bạch Vi còn ở đó.
Bộ quần áo này của Lý Thanh Tịnh khiến cho cô nhìn có vẻ trẻ hẳn ra, càng làm nổi bật vóc người hoàn mỹ của cô ra.
Dáng người có đường cong hình chữ S tiêu chuẩn như là Lý Thanh Tịnh này, càng làm lộ ra vẻ đẹp tinh xảo của quần áo hơn những người đẹp siêu mẫu kia.