Lý Thanh Tịnh mua bộ quần áo này ở trên mạng, khi nhận được khen ngợi của Triệu Hùng, cô hết sức vui vẻ.
Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: "Đã đặt xong vị trí ăn cơm chưa?"
"Đã đặt xong, ở nhà hàng chay Trinh Yên. Dì Đổng không thích ăn thịt cá, cho nên anh để Hồ Dân đặt một nhà hàng có thức ăn chay."
"Ăn chay rất tốt, còn dưỡng sinh nữa." Lý Thanh Tịnh gặp Triệu Hùng vẫn mặc quần jean và áo lót trong thêm áo khoác ngoài, cô nhíu mày lại hỏi: "Anh không thay đổi quần áo sao?"
"Không cần! Gặp mặt dì Đổng cũng giống như gặp người thân vậy. Nếu ăn mặc quá chính thức, ngược lại sẽ để cho anh quá gò bó."
Lý Thanh Tịnh gật đầu một cái, nói: "Được rồi. Vậy chúng ta đi tới nhà hàng trước để đợi dì Đổng."
Lý Thanh Tịnh chủ động tiến lên ôm cánh tay của Triệu Hùng, sau đó khẽ cười nói: "Chúng mình đi thôi."
Đi tới nhà hàng Trinh Yên, toàn bộ thế giới dường như đều yên tĩnh lại vậy.
Phần lớn người tới đây ăn cơm đều sẽ không quá ồn ào, cho nên mặc dù có không ít người, nhưng mà trong nhà hàng vẫn vô cùng yên tĩnh.
Sau khi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đi tới nhà hàng, nhân viên phục vụ đưa lên một bình nước trà trên bàn bọn họ.
Triệu Hùng để nhân viên phục vụ đổi lại một bình nước sôi để nguội, sau đó cầm bình nước rót một ly cho Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, em có chút căng thẳng khi chuẩn bị gặp mặt dì Đổng."
Triệu Hùng cười nói: "Rất bình thường! Người làm buôn bán sợ nhất chính là gặp người có thân phận như dì Đổng. Dì Đổng là người tỉnh Thanh Hóa, em đương nhiên sẽ căng thẳng khi gặp dì ấy. Đừng nói là em, ngay cả anh cũng đang có chút căng thẳng đây này."
Hai người nhìn nhau rồi nở nụ cười, điều này lại khiến cho trong lòng hai người bọn họ giảm bớt căng thẳng.
Trò chuyện được một lát, bọn họ cũng không còn căng thẳng như trước.
Ước chừng khoảng nửa tiếng sau, nhân viên phục vụ kéo cửa ra. Chỉ thấy Đổng Bạch Vi mặc một bộ áo khoác dài màu xanh, trên mặt mang theo kính râm, tiến vào phòng dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ.
Thấy Đổng Bạch Vi đi tới, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh vội vàng đứng dậy nghênh đón.
"Dì Đổng!" Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh cùng chào Đổng Bạch Vi.
Đổng Bạch Vi nở nụ cười hiền lành trên mặt, khoát khoát tay nói: "Hai đứa câu nệ như vậy làm cái gì, nhanh ngồi đi."
Đổng Bạch Vi ngồi xuống đối diện với Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh.
Triệu Hùng đưa menu cho Đổng Bạch Vi, để bà ấy gọi món ăn.
Đổng Bạch Vi lại đưa menu lại cho Triệu Hùng, để anh gọi tùy tiện mấy món là được. Thế là Triệu Hùng gọi sáu món thức ăn đặc sắc nổi bật nhất của nhà hàng.
Những thức ăn này đều là thức ăn chay, mặc dù sáu món có hơi nhiều một chút, nhưng nếu mà gọi thiếu thì lại có vẻ quá keo kiệt.
Sau khi đưa menu lại cho nhân viên phục vụ, Triệu Hùng bảo nhân viên phục vụ làm đồ ăn nhanh lên.
Ông chủ đã sớm ra lệnh bọn họ phải đối xử đặc biệt với khách nhân ở bàn này, bởi vì là khách quý đặt phòng từ trước. Nhân viên phục vụ nào dám chậm trễ, lập tức căn dặn với phòng bếp chuẩn bị món ăn cho thật nhanh.
"Thanh Tịnh, thân hình của cô gần đây đã đẫy đà không ít đó." Đổng Bạch Vi nhìn Lý Thanh Tịnh, vừa cười vừa nói.
Lý Thanh Tịnh hiện ra vẻ ngượng ngùng, nói: "Dì Đổng, thực sự là không dám dối gạt dì, tôi đang mang thai."
"Thực sự sao?" Đổng Bạch Vi lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Tin tức này đối với Đổng Bạch Vi tới nói, thực sự là vừa mừng vừa sợ.
Lý Thanh Tịnh gật đầu một cái, nói: "Tôi đã tìm bác sĩ nhìn qua, bác sĩ nói là song bào thai, vẫn là hai đứa con trai."
"Lúc này mới mang thai bao lâu, mà có thể nhìn ra giới tính của đứa bé rồi?"
"Vừa mới được hơn hai tháng!"
Thế là Lý Thanh Tịnh giảng giải chuyện Hoa Di giúp đỡ chẩn đoán cho cô với Đổng Bạch Vi. Đồng thời còn nói rõ Hoa Di là truyền nhân của thần y Hoa Đà.
Đổng Bạch Vi tất nhiên đã nghe qua tên tuổi của Hoa Di, chỉ là bà ấy không nghĩ tới Hoa Di lại ở Hải Phòng, mà còn là bạn bè tốt của Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng.
Đổng Bạch Vi nói: "Nếu là bác sĩ Hoa đã xem bệnh qua, vậy chắc chắn là không sai rồi. Thanh Tịnh, Triệu Hùng, chúc mừng hai đứa."
"Cảm ơn dì Đổng!"
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của hai người đều tràn đầy tình cảm.
Đổng Bạch Vi cười nhếch miệng, bà ấy thực sự cảm thấy vui mừng cho Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh.
"Ai! Nếu là mẹ của cậu còn sống, nhìn thấy hai đứa trải qua cuộc sống hạnh phúc như vậy, bà ấy nhất định sẽ rất vui mừng. Chỉ tiếc rằng Tần Uyển..."
Triệu Hùng buồn bã cười mỉm, âm thanh nghẹn ngào nói: "Dì Đổng, có thể mẹ tôi không có phúc phận này."
"Không! Phúc phận của mẹ cậu kỳ thực đều rơi vào trên người của cậu. Bà ấy chúc phúc cho cậu, đặt toàn bộ hy vọng vào trên người cậu. Tần Uyển sinh ra một đứa con trai tốt, càng có một đứa con dâu tốt."
Lúc này, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, sau khi mang đủ sáu món thức ăn, Triệu Hùng để cho nhân viên phục vụ đứng chờ ở bên ngoài là được, có việc gì thì anh sẽ gọi cô ta. Khi anh không gọi thì không được vào làm phiền.
Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi phòng riêng, Đổng Bạch vi mới tháo kính râm xuống.
Đổng Bạch Vi mặt mũi rất hiền lành, nhưng hai đầu lông mày có một khí tức uy nghiêm. Đây là do thường xuyên đứng ở vị trí cao mà hình thành một loại khí tràng.
Triệu Hùng nói với Đổng Bạch Vi: "Dì Đổng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Đổng Bạch Vi cười nói: "Ừ", bà ấy cầm đũa lên, nhìn thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tinh vẫn không động đũa. Bà ấy kẹp một miếng ăn trước, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh mới bắt đầu động đũa ăn cơm.
"Triệu Hùng, nghe nói cậu và tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu đang tranh đoạt quyền sở hữu của trung tâm thương mại Tần Uyển. Thế vụ kiện cáo này lúc nào sẽ mở phiên tòa?"
"Đầu tháng sau, chỉ còn mấy ngày nữa!" Triệu Hùng nói.
Đổng Bạch Vi nghĩ một lát rồi nói: "Thế khi mở phiên tòa thì tôi sẽ tới."
Nghe khi mở phiên tòa thì Đổng Bạch Vi sẽ tới, khóe miệng Triệu Hùng nở ra nụ cười.
"Quá tốt rồi dì Đổng! Có dì ở đó, phần thắng của tôi sẽ lớn hơn một chút."
Đổng Bạch Vi hừ nhẹ một tiếng rồi nói: "Nhà họ Triệu có phần quá ức hiếp người khác. Dám công khai trên báo chí toàn cầu là đuổi cậu ra nhà họ Triệu, còn muốn thu hồi đồ vật của mẹ cậu. Trong mắt nhà họ Triệu chỉ có tiền, bọn họ chỉ quan tâm cái nhãn hiệu này có thể mang tới bao nhiêu lợi nhuận cho bọn họ, nhưng mà trung tâm thương mại này là đồ vật của mẹ cậu, càng là ký ức của cậu. Tuyệt đối không thể rơi vào trên tay nhà họ Triệu được."
Nghe xong lời nói của Đổng Bạch Vi, Triệu Hùng nghĩ rằng trận kiện cáo này có phần thắng vô cùng lớn.
Dù sao thì thân phận của Đổng Bạch Vi còn ở đó, coi như nhà họ Triệu có tiền nhiều như thế nào đi nữa, nếu như không có người có thân phận như Đổng Bạch Vi giúp đỡ thì cũng không có ý nghĩa gì.
"Triệu Hùng, cậu cũng biết thân phận của tôi quá đặc biệt, mọi chuyện còn phải lấy cậu làm chủ. Nếu là cần dì Đổng hỗ trợ, cậu hãy nói cho tôi biết. Tóm lại, việc này thì dì Đổng vẫn muốn quản."
"Cảm ơn dì Đổng!" Triệu Hùng gật đầu nói.
Gặp đổng Bạch Vi chịu ra tay hỗ trợ, Lý Thanh Tịnh cũng vô cùng vui vẻ. Nếu quả thật gặp hoàn cảnh xấu khi kiện cáo với tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu, đến lúc đó thì Đổng Bạch Vi ra tay, nhất định sẽ thay đổi đại cục.
cao hứng phi thường. Nếu quả thật phải cùng Triệu gia " Khiếu thiên tập đoàn " Thưa kiện xuất phát từ hoàn cảnh xấu thời điểm, đến lúc đó đổng Bạch Vi ra tay, nhất định sẽ thay đổi đại cục.
Ba người bọn họ vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
Triệu Hùng giờ mới biết Đổng Bạch Vi tới Hải Phòng là để khảo sát, cho nên bà ấy chỉ ở ban ngày, sau đó phải trở về tỉnh Thanh Hóa, sắp xếp hành trình vô cùng gấp gáp.
"Dì Đổng, nếu dì chỉ ở Hải Phòng ba ngày thì tối nay tôi sẽ giới thiệu bác sĩ Hoa và mấy người bạn bè để dì nhận biết một chút."Triệu Hùng nói.
Đổng Bạch Vi nghe vậy hơi nhăn đầu lông mày.
Loại người có thân phận giống như bà ấy, làm sao có thể tùy tiện gặp người khác.
Triệu Hùng biết Đổng Bạch Vi có cố kj trong lòng, cho nên anh nói rõ bạn bè của anh là ai.
Khi nghe đến tên của Hoa Di, Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu, không nghĩ đến Đổng Bạch Vi lại gặp đầu đồng ý.
"Triệu Hùng, thế thì cứ dựa theo cậu nói là được, buổi tối thì tôi và những người tuổi trẻ này sẽ tụ họp một chút. Chỉ là cậu cũng đừng tiết lộ ra tôi sẽ tới. Nơi này có một người có quan hệ con cháu với dì, khi nó nhìn thấy dì, nhất định sẽ giật mình kinh ngạc." Đổng Bạch Vi cười nói.
"Dì Đổng, là ai vậy?" Triệu Hùng tò mò hỏi.
Đổng Bạch Vi cố ý gây tò mò nói: "Đến lúc đó thì hai đứa sẽ biết."