Ngay lúc Triệu Khải Thời cầm điện thoại di động lên định gọi chợt nghe thấy Lưu Văn Nhân nói: “Khải Thời, em còn chuyện chưa nói với anh.”
“Chuyện gì vậy?” Ánh mặt Triệu Khải Thời rơi lên trên người Lưu Văn Nhân.
“Họ yêu cầu em nhất định phải gặp Triệu Hùng với anh.”
“Ồ?” Triệu Khải Thời cau mày nói: “Được! Anh không có gì giấu em cả. Vậy địa điểm là ở chỗ nào?”
“Ở trong này!” Lưu Văn Nhân nói.
Triệu Khải Thời gật đầu nói: “Được!”
Ông cầm điện thoại di động lên, bấm số điện thoại của Triệu Hùng.
Triệu Hùng ở biệt thự của Trần Thiên Trung, dùng bữa với mấy ông cụ nhà họ Tần. Điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên.
Nhìn trên màn hình hiện lên ba chữ “Triệu Khải Thời”, cả người Triệu Hùng như cứng lại, ngồi bất động ở nơi đó.
Lý Thanh Tịnh đã nhìn thấy ba chữ “Triệu Khải Thời” hiển thị trên điện thoại, cô nhẹ nhàng đụng Triệu Hùng một cái, nói: “Sao anh không nghe?”
Sau đó Triệu Hùng mới cầm điện thoại lên ấn nghe.
“Có chuyện gì à?” Triệu Hùng hỏi.
“Ngày mai có rảnh không? Bố muốn gặp riêng con một lần.” Triệu Khải Thời nói.
“Thời gian? địa điểm?”
“Buổi trưa ngày mai ở vườn Hạnh Phúc!”
“Được!”
Triệu Hùng đồng ý luôn.
“Còn gì nữa không?”
“Không!”
Triệu Khải Thời nói xong câu đó thì trực tiếp cúp điện thoại.
Lưu Văn Nhân đứng cạnh Triệu Khải Thời, thở dài nói: “Triệu Hùng khó khăn lắm mới nhận điện thoại của anh. Anh không thể nói chuyện với cậu ấy nhiều vài câu à?”
“Nó có thể nhận điện thoại của anh đã là không tệ rồi. Em không hiểu tính thằng nhóc này đâu!”
“Giống anh!” Lưu Văn Nhân cười.
“Bướng hơn cả anh lúc trẻ!”
Mặc dù lời nói của Triệu Khải Thời là ý chê, nhưng trên khóe miệng lại treo nụ cười hạnh phúc.
Từ khi Triệu Hùng nhận được cuộc gọi từ bố mình là Triệu Khải Thời, anh cũng không còn bụng dạ nào mà ăn nữa.
Phiên tòa chuẩn bị bắt đầu, thế nhưng Triệu Khải Thời lại hẹn với mình ngay vào lúc này, điều này làm cho Triệu Hùng nghĩ ra vô số khả năng gặp mặt trong đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ nặng nề của Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng đụng vào cánh tay của anh, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Đừng nghĩ nữa, ăn cơm trước đi, về nhà rồi hãy nói!”
Lúc này Triệu Hùng mới lấy lại tinh thần và bắt đầu tiếp tục uống rượu với mấy ông cụ nhà họ Tần.
Ngã Nguyệt Đàm!
Sau khi Triệu Hùng trở về thì ngồi một mình trong phòng khách uống trà.
Hà Ngọc Kỳ cùng Lý Diệu Linh ngồi học trong phòng, hai đứa nhỏ đang làm bài tập, Lý Quốc Lâm sớm về phòng nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi.
Sau khi Triệu Hùng trở về nhà, thật hiếm khi được yên tĩnh một lúc.
Lý Thanh Tịnh thay đồ ngủ, đi tới bên cạnh Triệu Hùng, nói: “Anh còn đang nghĩ chuyện ngày mai à?”
“Ừ!” Triệu Hùng gật đầu, nói: “Lúc này ông ta hẹn gặp anh nhất định là có chuyện quan trọng phải nói với anh. Nhưng vào lúc mấu chốt này, người ở Tây Giao không nên để ông ta gặp anh một mình mới đúng.”
“Anh có nghi ngờ có bẫy trong đó?”
“Cái này thì không!” Triệu Hùng lắc đầu nói: “Tuy rằng ông ta không phải là một ông bố đủ tư cách, nhưng ông ta sẽ không hại anh. Chỉ là nhất định có kỳ quặc trong đó.”
“Vậy em sẽ cùng anh đi gặp ông ta! Không phải anh nói gặp ông ta ở vườn Hạnh Phúc à? Vậy Lưu Văn Nhân kia nhất định sẽ ở đó.”
“Không được! Em không được đi.” Triệu Hùng nắm lấy bàn tay mềm mại trơn bóng của Lý Thanh Tịnh nói: “Thanh Tịnh, bây giờ em đang mang thai, không thể bị sợ hãi. Nhỡ đâu có tình huống bất ngờ xảy ra, sẽ dễ dàng dẫn tới việc em bị sẩy thai. Anh không muốn em gặp bất kỳ chuyện gì ở bên ngoài!”
“Nhưng anh tự mình đi tới vườn Hạnh Phúc, em có chút lo lắng!”
Triệu Hùng tự tin nói: “Yên tâm đi! Võ thuật của anh đã đứng thứ hai trên Thiên Bang rồi, bọn họ không làm gì được anh. Anh sẽ để cho mấy người Nông Tuyền chuẩn bị tốt tất cả.”
Lúc này Lý Thanh Tịnh mới yên tâm lại.
“Được rồi! Vậy anh ngàn vạn lần không được cậy mạnh, mọi việc phải thật cẩn thận đấy!”
“Đã rõ!”
“Hôm nay đi ngủ sớm đi! Anh phải bảo dưỡng tinh thần cho tốt để ứng đối với chuyện của ngày mai.” Lý Thanh Tịnh dịu dàng khuyên Triệu Hùng.
Triệu Hùng đặt chén trà trong tay xuống, dắt tay Lý Thanh Tịnh nói: “Đi, chúng ta trở về phòng đi ngủ nào!”
Ngày hôm sau, Lý Thanh Tịnh mượn cớ không khỏe cũng không đến công ty.
Triệu Hùng một mình đi đến “Vườn Hạnh Phúc”, Lý Thanh Tịnh cảm thấy tinh thần không yên.
Cô có chút không yên lòng, Triệu Hùng lại đã nói sẽ không để cô đi cùng, cho nên cô chuẩn bị ở nhà để nghe kết quả.
Lúc đang dọn dẹp phòng ngủ, Lý Thanh Tịnh nhìn thấy “Ngư Trường Kiếm” của Triệu Hùng đã biến mất.
“Ngư Trường Kiếm” và “Thừa Ảnh Kiếm” là những thanh kiếm cao cấp mà Triệu Hùng mua từ chỗ thầy Toàn về. Nhưng Lý Thanh Tịnh biết cái giá để chế tạo hai thanh kiếm này rất đắt, và Triệu Hùng vẫn luôn coi hai thanh kiếm này như cục cưng.
Cô bước ra khỏi phòng thấy Triệu Hùng không có ở nhà. Nhìn ra phía ngoài, cô thấy Triệu Hùng đang đứng trên đài ngắm cảnh.
Lý Thanh Tịnh đi về phía Triệu Hùng.
Cô chú ý tới hôm nay Triệu Hùng đến cuộc hẹn đã cố ý mặc một bộ quần áo thể thao. Sau khi đến gần, cô thấy chỗ ống quần của Triệu Hùng hơi phồng lên.
Không phải trong những dịp quan trọng, Triệu Hùng sẽ không bao giờ mang theo thanh kiếm này. Lý Thanh Tịnh biết Triệu Hùng giấu con dao găm trong ống quần của mình.
Nhìn chỗ ống quần của Triệu Hùng có dấu hiệu hơi phồng lên, Lý Thanh Tịnh xác định Triệu Hùng đã mang “Ngư Trường Kiếm” đến cuộc hẹn.
Lý Thanh Tịnh là một người phụ nữ thông minh, cô không đề cập đến “Ngư Trường Kiếm”, mà hỏi Triệu Hùng: “Anh và mấy người Nông Tuyền đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Chuẩn bị tốt rồi! Nông Tuyền và Tiết Âm sẽ ở bên ngoài tiếp ứng cho anh.”
“Còn sớm, anh có cần nghỉ ngơi thêm một lúc nữa không?”
“Khôn cần!” Triệu Hùng cười nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, thân thể em sao rồi? Có cần anh gọi bác sĩ Hoa đến không?”
“Không! Em chỉ hơi mệt thôi, nghỉ ngơi ở nhà một lát là tốt rồi. Sau khi anh xong nhớ phải về nhà đầu tiên, để không làm em lo lắng nhé.”
“Yên tâm đi!” Triệu Hùng gật đầu.
Rất nhanh đã đến trưa, Triệu Hùng và Nông Tuyền cùng Tiết Âm lần lượt lên xe rời đi.
Nhìn xe biến mất khỏi tầm mắt, thật lâu sau, một lúc lâu sau Lý Thanh Tịnh mới thu hồi tầm mắt.
Lần này Triệu Hùng đến cuộc hẹn một mình, không biết là phúc hay là họa!
Lý Thanh Tịnh càng cảm thấy bồn chồn!
Vườn Hạnh Phúc.
Sau khi Triệu Hùng lái xe đến vườn Hạnh Phúc, anh đậu xe ở bên ngoài.
Triệu Phúc là chủ của vườn Hạnh Phúc, nhìn thấy Triệu Hùng xuống xe, anh ta nhiệt tình đi lên chào hỏi.
Triệu Phúc là thành viên của phòng thương mại “Hải Phòng”, sau khi nhìn thấy Triệu Hùng, anh ta cung kính chào: “Hội trưởng Hùng!”
Triệu Hùng gật đầu, hỏi Triệu Phúc: “Anh Phúc, Triệu Khải Thời có ở đây không?”
“Có! Ông ta đang đợi anh ở bên trong. Mời anh đi với tôi!”
Triệu Hùng đi theo Triệu Phúc vào trong vườn Hạnh Phúc.
Trên đường đi, tuy rằng mắt Triệu Hùng nhìn thẳng về phía trước, nhưng anh có thể làm được mắt nhìn sáu hướng tai nghe bốn phương, cẩn trọng cảnh giác tất cả mọi thứ xung quanh. Tuy rằng trong lòng tin tưởng bố anh Triệu Khải Thời sẽ không hại anh, nhưng khi một mình vào trong gặp Triệu Khải Thời, Triệu Hùng lo lắng Tây Giao sẽ có mưu đồ.