Trong vườn Hạnh Phúc có một vườn hoa ở phía sau.
Thời tiết tháng 3 ở miền bắc là tiết trời nổi bật thuộc về các loại cỏ nhỏ vừa mọc lên xanh biếc, là lúc các màu sắc rực rỡ cùng nở rộ, quang cảnh này kéo dài thêm khoảng nửa tháng đến hai tháng.
Ở vườn hoa phía sau, có một gian nhà cổ hình thức đình nghỉ chân.
Ở cuối đình nghỉ chân, Triệu Hùng nhìn thấy bóng dáng của bố mình là Triệu Khải Thời.
Triệu Phúc đưa Triệu Hùng đến chỗ đình nghỉ chân thì rời đi.
Nhìn dáng vẻ của Triệu Khải Thời, Triệu Hùng lập tức ngẩn ngơ ở tại chỗ.
Trong ấn tượng của anh, dáng người này luôn đứng thẳng, hiên ngang, sừng sững như núi. Nhưng Triệu Khải Thời trước mặt anh đã hơi còng xuống rồi.
Không thể không thừa nhận rằng thời gian đã cho Triệu Hùng có được sự trưởng thành, nhưng nó đã lấy đi tuổi trẻ của Triệu Khải Thời.
“Ông tìm tôi có chuyện gì?” Triệu Hùng lên tiếng hỏi Triệu Khải Thời.
Triệu Khải Thời quay người lại, ánh mắt nhìn vào Triệu Hùng.
“Triệu Hùng, hôm nay chúng ta tâm sự chút nhé!”
“Được!” Triệu Hùng gật đầu.
Triệu Khải Thời cười hỏi Triệu Hùng: “Có thuốc lá không?”
Triệu Hùng hơi ngớ ra, sau đó trả lời: “Có!”
Anh lấy trong túi ra một điếu thuốc và đưa cho Triệu Khải Thời một điếu.
Triệu Khải Thời nhìn thấy Triệu Hùng lấy thuốc ra chẳng qua là loại thuốc lá bình thường giá mấy chục nghìn trên thị trường, ông ta nhận lấy rồi ngậm trong miệng.
Sau khi Triệu Hùng châm thuốc cho Triệu Khải Thời, anh cũng châm một điếu rồi hút.
Khụ khụ khụ!... Sau khi hít hai hơi, Triệu Khải Thời ho sặc sụa.
“Không hút được thì hút ít đi! Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.” Triệu Hùng khuyên nhủ Triệu Khải Thời.
Triệu Khải Thời nói: “Bố thấy con mới là người hút nhiều đấy, sao con không hút ít chút đi?”
“Sau khi Thanh Tịnh mang thai, tôi đã hút ít rồi.”
Triệu Khải Thời nói: “Ừm!” một tiếng, hít một hơi thuốc sau đó phun ra một làn khói dày đặc, ông đưa mắt nhìn về phía xa xa.
“Triệu Hùng, bố biết con luôn hận bố vì chuyện của Văn Nhân!”
“Chẳng lẽ không nên hận à?” Triệu Hùng kích động nói: “Ông biết rõ mẹ tôi đã không còn nhiều thời gian, nhưng Triệu Khải Thời ông đã làm cái gì? Ông cùng con hồ ly kia anh anh em em. Lưu Văn Nhân bằng tuổi tôi, trâu già mà gặm cỏ non, chẳng lẽ ông không cảm thấy xấu hổ à? Tôi cảm thấy xấu hổ đến sợ luôn đấy!”
“Con!...”
Triệu Khải Thời trợn tròn mắt, giơ tay định tát Triệu Hùng, nhưng sau khi cánh tay nâng lên, cuối cùng vẫn không thể đánh xuống mà uể oải buông xuống.
Triệu Khải Thời thở dài nói: “Con nói đúng, bố thật có lỗi với mẹ con con, không xứng làm bố! Nhưng những năm này, những gì bố nợ mẹ con con đã được đền bù bằng tiền tài và sản nghiệp rồi.”
“Nhưng nhà họ Triệu muốn giành lại tất cả những gì thuộc về tôi và mẹ tôi! Đây có phải là cách làm của nhà họ Triệu không? Đuổi tôi ra khỏi nhà họ Triệu, sau đó chiếm đoạt tài sản của tôi và mẹ tôi. Nhà họ Triệu các người muốn ức hiếp tôi đến cùng, còn muốn đuổi tận giết tuyệt tôi nữa à?”
“Triệu Hùng, con đã lớn rồi! Có một số chuyện không đơn giản như bề ngoài.”
“Vậy thì hãy nói cho tôi biết, tại sao nhà họ Triệu lại muốn làm vậy?” Triệu Hùng lớn tiếng quát.
Lưu Văn Nhân đang trốn ở cách đó không xa, nhìn thấy Triệu Khải Thời và Triệu Hùng vừa gặp mặt đã cãi vã, cô ta thực sự lo lắng cho sự an nguy của Triệu Khải Thời, rất sợ Triệu Hùng sẽ làm ra chuyện quá khích gì đó.
Với lực cảm nhận của Triệu Hùng, anh đương nhiên biết được Lưu Văn Nhân đang núp bên ngoài bức tường cách đó không xa.
Triệu Khải Thời im lặng hồi lâu, dáng vẻ đang suy nghĩ chỉ hút thuốc lá. Ngay cả thuốc đã cháy hết nhưng vẫn không nhận ra được.
“Thuốc lá của ông đã cháy hết!” Triệu Hùng nói.
Lúc này Triệu Khải Thời ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân di di.
“Giữa hai bố con chúng ta không thể ôn hòa nói chuyện à?” Triệu Khải Thời nói.
“Tôi có thể nói chuyện với ông, nhưng rất khó để bình tĩnh. Bởi vì, tôi không thể quên được mẹ tôi, và không quên được ánh mắt thất vọng của bà ấy lúc bà sắp chết.” Đôi mắt Triệu Hùng đỏ hoe và giọng nói trở nên nghẹn ngào: “Ông biết bà ấy muốn gặp ông như thế nào trước khi chết không. Nhưng ông... Ông đã đi hưởng tuần trăng mật với người phụ nữ Lưu Văn Nhân kia. Nếu mẹ tôi đã chết, tôi không phản đối việc ông tái hôn, nhưng ông có thể để bà ấy ra đi thanh thản, để bà ấy hạnh phúc lên thiên đường không. Nhưng ông đã phá hủy lâu đài tình yêu do chính tay bà ấy xây dựng, ông không cảm thấy mình rất tàn nhẫn à? Về điểm này, ông không có đủ tư cách là một người chồng.”
Triệu Khải Thời hơi cúi đầu xuống, hai mắt rưng rưng nói: “Con nói đúng, bố quả thực không có tư cách là một người chồng! Cuối cùng bà ấy có nói gì không?”
“Bà ấy nói tôi đừng hận ông!” Triệu Hùng cười lạnh nói: “Ông có nghe thấy không lúc mẹ tôi hấp hối, trong lòng bà ấy vẫn lo lắng cho ông. Bà ấy nói với tôi, đừng hận ông! Nhưng tôi không thể làm điều đó, tôi thực sự không thể làm được việc không hận ông.”
“Con làm đúng! Là bố sai.” Triệu Khải Thời cố gắng bình tĩnh lại, cười khổ nói: “Tất cả là do lúc đó bố còn trẻ tuổi không cưỡng lại được sắc đẹp cám dỗ. Đây thực ra là bệnh chung của đàn ông. Rất nhiều người sau khi thành công đều sẽ lạc hướng, bố chỉ phạm vào sai lầm mà phần lớn đàn ông đều phạm phải thôi!”
“Triệu Hùng, bố hy vọng con không đi theo con đường cũ của bố và đối xử tốt với Thanh Tịnh. Bố không hi vọng xa vời con có thể tha thứ cho bố, nhưng Văn Nhân và Niệm Tư là vô tội. Đặc biệt con và Niệm Tư, hai con là anh em cùng bố khác mẹ, bố hi vọng con đừng xa lánh nó, bảo vệ nó như anh ruột!”
Sau khi nghe Triệu Khải Thời nói lời này, Triệu Hùng không khỏi cười lạnh một tiếng: “Khi ông nói điều này, ông không cảm thấy xấu hổ sao? Còn là anh em cùng bố khác mẹ à? Dao Châu và Niệm Tư tuổi gần bằng nhau, ông để cho tôi đi gọi một người xấp xỉ tuổi con gái tôi là em gái, còn bảo tôi chăm sóc nó. Xin lỗi, tôi không làm được! Ông không thấy xấu hổ mà tôi còn thấy xấu hổ thay cho ông đây này.”
“Chuyện này có gì đáng xấu hổ, dù con có phủ nhận cũng không thể thay đổi sự thật rằng Niệm Tư Tư là em gái cùng bố khác mẹ của con.”
Triệu Hùng mỉa mai trả lời lại: “Đó chỉ là suy nghĩ của một mình ông thôi, chỉ cần tôi không thừa nhận, sẽ không có cô em gái này. Tôi không muốn có một người em gái như vậy và để người khác cười nhạo tôi, nói bố tôi đã chơi bời trăng hoa ở ngoài và kết hôn với một cô gái trẻ tuổi lại còn sinh một cô con gái. Thật là mất mặt!”
Triệu Khải Thời nhìn Triệu Hùng nói: “Đây là con không định bình tĩnh nói chuyện với bố à?”
“Nói thì không sao, nhưng muốn tôi bình tĩnh, tôi thật sự không làm được!”
“Vậy rốt cuộc con muốn bố làm thế nào thì con mới bằng lòng tha thứ cho bố?” Triệu Khải Thời nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi.
Triệu Hùng cắn chặt môi dưới, cân nhắc một lúc nói: “Lập tức ly hôn với người phụ nữ Lưu Văn Nhân kia, đến xin lỗi trước mộ mẹ tôi. Hai yêu cầu này không quá đáng, đúng không?”
“Ly hôn?” Triệu Khải Thời nghiêm túc nói: “Hôn nhân không giống như trò trẻ con. Trừ khi tình cảm tan vỡ mới có thể lựa chọn con đường ly hôn này, mỗi người một ngả!”
Triệu Hùng nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Triệu Khải Thời hỏi: “Vậy là, ông đã nảy sinh tình cảm với hồ ly tinh kia?”