Bên ngoài Đầm Kim Ngư Phủ, Nông Tuyền, Tiết Ân, Trọng Ảnh và Sói đen đã đợi nửa ngày nhưng vẫn chưa thấy Triệu Hùng ra khỏi đó. Đã hơn một tiếng rưỡi kể từ khi bắt đầu hành động vào lúc hai giờ sáng. Trọng Ảnh liếc nhìn thời gian, đã là ba giờ bốn mươi lăm phút sáng, anh nghiêm mặt nói:
“Không đúng, Triệu Hùng thật sự sẽ không xảy ra chuyện, đúng không?”
Sói Đen nhíu mày một cái nói:
“Không thể nào! Công phu của anh Triệu đứng thứ hai trong danh sách Thiên bang rồi. Ngoại trừ người của thần bang, dù có gặp phải mấy cao thủ Thiên bang cũng không thể làm gì được anh ấy. Những người vừa rồi chúng ta giao chiến, trình độ của họ chênh lệch chúng ta không bao nhiêu, căn bản không thê cản lại anh ấy được!”
Nông Tuyền không kiên nhẫn được, than phiền: "Chết tiệt, không đợi nữa! Chúng ta cùng nhau xông vào đi."
Trọng Ảnh lo lắng khi thấy Nông Tuyền lỗ mãng bèn lên tiếng trấn an: “Đừng hành động liều lĩnh, Trần Văn Sơn sẽ đến ngay lập tức, đợi anh ta đến rồi tính sau!”
Nông Tuyền đối với Trần Văn Sơn thì rất kính nể.
Trần Văn Sơn so với Nông Tuyền cả về trí tuệ và võ công đều cao hơn rất nhiều. Mọi người đợi ở chỗ đỗ xe khoảng hai mươi phút, Trần Văn Sơn vội vã chạy xe đến mang theo Tàn Kiếm.
Thấy Trần Văn Sơn đến, Trọng Ảnh vội vàng chạy tới nghênh đón.
Trần Văn Sơn đẩy cửa xe, tiến tới hỏi Trọng Ảnh:
“Trọng Ảnh, không có chút tin tức về Triệu Hùng sao?”
Trọng Ảnh lắc đầu nói:
“Từ lúc Triệu Hùng đi vào vẫn chưa thấy đi ra, Trần Văn Sơn chúng ta có nên xông vào cứu Triệu Hùng ra không?”
Trần Văn Sơn suy nghĩ một chút, mới nói:
“Không được! Nếu cậu chủ muốn giải quyết Lưu Vũ Tiến bằng vũ lực, anh ấy đã ra tay từ lâu rồi. Anh ấy không ra tay nhất định phải có lý do. Chúng ta hãy thay phiên nhau canh chừng gần đó, không ai được phép hành động liều lĩnh. Sáng sớm mai tôi sẽ đến gặp Trần Thiên Trung yêu cầu ông ấy liên lạc với đội trưởng Quách, xin điều tra toàn bộ Đầm Kim Ngư Phủ. Mọi người chỉ cần để mắt, đừng để Lưu Vũ Tiến giở trò là được.”
Trọng Ảnh cau mày nói:
“Muốn điều tra kỹ lưỡng toàn bộ Đầm Kim Ngư Phủ e rằng không đơn giản như vậy, đúng không?”
“Không lẽ anh quên thân phận của Triệu Hùng sao? Anh ấy sắp trở thành hội trưởng của thương hội thành phố Hải Phòng. Nếu như xảy ra chuyện gì với anh ấy, đội trưởng Quách nhất định sẽ không thể kham nổi trách nhiệm này.”
Trọng Ảnh gật đầu nói:
“Anh nói đúng! Cứ làm như vậy đi!”
Trần Văn Sơn cố ý dặn dò Nông Tuyền:
“Nông Tuyền, cậu và Trọng Ảnh là một nhóm. Sói đen cùng Tiết Ân là một nhóm, Tàn Kiếm sẽ tiếp ứng khi có yêu cầu. Tôi sẽ lập tức liên lạc với ông cụ Khổng, người số một trong danh sách Thiên bang và sẽ đến gặp ông Trung vào lúc rạng sáng. Mọi người ở đây, đề phòng có bất trắc xảy ra!”
Ngoại trừ Nông Tuyền, tất cả mọi người đều không phản đối Trần Văn Sơn, bọn họ vội vã gật đầu.
Chỉ có Nông Tuyền than thở:
“Còn hao phí thời gian cho chuyện kia làm gì, cứ tính toán xông vào trong thôi. Bắt sống Lưu Vũ Tiến, tôi không tin cho hắn mấy đòn mà hắn không mở miệng!”
Trần Văn Sơn lên tiếng quát Nông Tuyền:
“Nông Tuyền, đừng làm loạn nữa! Nếu dễ dàng như vậy, cậu chủ đã làm như vậy từ lâu rồi. Cần gì phải uổng công vô ích!”
Anh lo lắng Nông Tuyền sẽ hành động liều lĩnh nên mới sắp xếp Trọng Ảnh và Nông Tuyền cùng một nhóm.
“Haiz…”
Nông Tuyền thở dài một cái, một đôi mở to hừng hực lửa giận, không ngừng miệng mắng: “Chết tiệt! Nếu như Lưu Vũ Tiến dám làm đả thương cậu chủ, tôi nhất định sẽ cho hắn ta xương nát thịt, băm nhỏ hắn ra từng mảnh.”
Trần Văn Sơn nháy mắt với Trọng Ảnh và ra hiệu cho anh ta chú ý đến Nông Tuyền. Trọng Ảnh hiểu ý, ra dấu "Ok!" ngầm với Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn biết Nông Tuyền lo lắng cho sự an nguy của Triệu Hùng, nhất định ngủ không yên giấc. Liền sắp xếp Sói đen và Tiết Ân về nghỉ ngơi trước, để Trọng Ảnh và Nông Tuyền ở đó theo dõi. Khi trời sáng, Tiết Ân và Sói đen sẽ đến thay thế hai người họ.
Tất cả đều đã được phân công thỏa đáng, Trần Văn Sơn để lại Tàn Kiếm cùng với Sói Đen và Nông Tuyền. Một mình lái xe đến nhà ông cụ Khổng.
Ông cụ Khổng nghe tin Triệu Hùng vì giải cứu em gái Triệu Niệm nên đã mất tích không thấy bóng dáng trong Kim Đầm Ngư Phủ.
Hai hàng lông mày nhíu chặt nói với Trần Văn Sơn:
“Văn Sơn, anh làm rất đúng! Nếu Triệu Hùng không chọn cách trực tiếp giao chiến với Lưu Vũ Tiến nhất định anh ấy phải có sự lý do của riêng mình. Trời gần sáng, anh lập tức thông báo cho Trần Thiên Trung. Tôi đi ra ngoài để vận động gân cốt một chút!”
Trần Văn Sơn vui mừng khôn xiết khi nghe biết ông cụ Khổng đồng ý đến Đầm Kim Ngư Phủ để hỗ trợ. Không biết ông sẽ để cho người thân cận đi hay đích thân ông sẽ tới thăm dò tung tích Triệu Hùng.
Ông cụ Khổng là người đứng số một trong danh sách Thiên bang, chỉ đứng sau thần bảng.
Dùng Trần Thiên Trung để điều tra và sự hỗ trợ của ông cụ Khổng, anh tin rằng nhất định điều tra được chân tướng việc Triệu Hùng mất tích.
Đã hơn bốn giờ sáng sau khi rời khỏi biệt thự của ông cụ Khổng. Mùa xuân ở miền bắc, phải tầm sáu giờ mới thấy ánh nắng bình minh. Trần Văn Sơn phi thẳng xe tới vườn Lâm Mai nơi Trần Thiên Trung ở, lúc này ông ta chắc hẳn vẫn đang ngủ, cho dù anh có nói với ông ta thì cũng không làm nên chuyện gì. Vì những chuyện này, cả đêm Trần Văn Sơn chạy đi chạy lại không được nghỉ ngơi liền gục xuống tay lái và ngủ thiếp đi trong xe.
Hai giờ sau, Trần Văn Sơn từ từ tỉnh dậy, dụi dụi đôi mắt cho tỉnh táo.
Hải Phòng mưa suốt đêm nên không khí vô cùng mát mẻ. Nơi có mặt trời mọc, ánh nắng xa vạn trượng, thời tiết tốt hiếm thấy.
Nhưng vào lúc này, Trần Văn Sơn cũng không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, mở cửa xe, vội vàng đi vào vườn Lâm Mai. Bước vào khu biệt thự, Trần Văn Sơn đến thẳng chỗ ở của Trần Thiên Trung, anh thấy Trần Thiên Trung đang tập dưỡng sinh thái cực quyền trước cửa.
“Trần Thiên Trung!” Trần Văn Sơn gọi Trần Thiên Trung.
Trần Thiên Trung nghe tiếng gọi liền quay lại, thấy Trần Văn Sơn sáng sớm đã tới tìm. Ông không dừng động tác, vẫn từ từ tập luyện.
“Trần Văn Sơn, sao hôm nay cậu đến sớm vậy? Có chuyện gì sao?”
Trần Thiên Trung vừa luyện tập vừa hỏi Trần Văn Sơn
“Ông Trần, cậu chủ xảy ra chuyện rồi!”
“Cái gì!”
Trần Thiên Trung nghe vậy sửng sốt, vội dừng động tác, đi đến bên cạnh Trần Văn Sơn gấp gáp hỏi:
“Cậu ấy xảy ra chuyện gì? Cậu nói rõ ràng xem nào!”
Sau đó, Trần Văn Sơn kể với Trần Thiên Trung chuyện Triệu Hùng giải cứu em gái Triệu Niệm và bị mắc kẹt trong Đầm Kim Ngư Phủ.
Trần Thiên Trung nghe xong, lông mày nhíu chặt, nói:
“Với võ công của cậu chủ, theo lý thuyết là không thể gặp nguy hiểm. Chẳng lẽ Hải Phòng có một vị cao thủ thần bảng?”
“Chưa chắc phải vậy. Tôi lo lắng không biết Lưu Vũ Tiến đang giở âm mưu gì. Tôi đã thông báo cho ông cụ Khổng về vấn đề này. Ông hãy nhanh chóng liên hệ với đội trưởng Quách và yêu cầu ông ta nộp đơn xin điều tra kỹ càng Đầm Kim Ngư Phủ. Lúc đó, ông ở ngoài ánh sáng, còn ông cụ Khổng sẽ ở trong bóng tối. Tôi tin rằng bằng cách tiếp cận song song ta có thể tìm ra tin tức của cậu chủ!”
Trần Thiên Trung thở dài nói:
“Cậu chủ đúng là một người mạnh miệng nhưng lại dễ mềm lòng. Trước đây, cậu ấy đã nói rằng sẽ không nhận em gái Triệu Niệm. Bây giờ, lại vì cứu Triệu Niệm, suýt nữa mạng cũng không giữ được. Được rồi, để chuyện Quách Hướng Bình đó giao cho tôi. Anh quay lại để mắt đến Nông Tuyền một chút đi. Hãy cẩn thận vì cậu ấy dễ hành động lỗ mãng mà làm hỏng chuyện đại sự của cậu chủ đó!”
“Rõ rồi, tôi đi ngay đây!” Trần Văn Sơn nói xong, quay người vội vàng rời đi.