“Ai gọi đến vậy?” Tần Nguyên hỏi con trai Tần Mạnh Lương.
Tần Mạnh Lương bất lực nói: “Còn ai vào đây nữa, lại là quảng cáo, lại là mấy tên lang băm muốn lừa lấy tiền thưởng lớn! Bố, chúng ta đã mời bác sĩ Hoa, tại sao còn tiếp tục quảng cáo vậy?”
“Bác sĩ Hoa ngày mai mới có thể đến, tuy rằng là một bác sĩ giỏi có tiếng, nhưng vẫn chưa biết được bệnh của ông nội con có thể chưa khỏi hay không?”
“Nếu ngay cả bác sĩ Hoa cũng không thể chữa khỏi, còn có người nào có thể chữa khỏi không?”
Tần Nguyên trừng mắt nhìn con trai nói:
“Tần Mạnh Lương, bố thường cảnh cáo con như thế nào. Đừng có coi thường người khác. Lập tức bấm điện thoại gọi lại cho họ, không cần biết vị bác sĩ đó có chữa được bệnh cho ông nội con hay không, chúng ta cũng phải cố gắng thử xem thế nào!”
Tần Mạnh Lương bất đắc dĩ gọi lại điện thoại, lạnh lùng nói:
“Ngày mai anh tới Bạch Thụ Đường, thành phố Hải Vân, có người ra đón.”
Sau khi Triệu Hùng nhận cuộc gọi, liền nhìn thấy bên kia giọng điệu lạnh lùng. Anh định dập máy, không hẹn mà gặp. Vừa cúp máy xuống, một cuộc điện thoại nữa lại gọi đến, giọng một người đàn ông trung niên vang lên.
“Bác sĩ, xin chào! Vừa rồi chính là con trai tôi trả lời điện thoại, còn nhỏ tuổi nên không biết lễ nghĩa phép tắc. Tôi tên là Tần Nguyên, ngày mai anh có thể đến Bạch Thụ Đường, sẽ có người ra đón, xin hỏi, tên của anh là gì?”
“Họ Triệu tên Hùng!”
“Được rồi, anh Hùng, vậy ngày mai Tần gia chúng tôi sẽ đón anh ở Bạch Thụ Đường.”
Người tên Tần Nguyên này nói chuyện rất khách sáo, nhưng Triệu Hùng lại là người rất thực dụng. Nếu là Triệu Hùng, khi nghe thấy giọng điệu của Tần Mạnh Lương kia, đừng nói năm tỷ, đến năm mươi tỷ anh cũng không đồng ý để Hoa Di đến điều trị bệnh cho Ngũ Tài Thần kia. Tần Nguyên trả lại điện thoại cho con trai Tần Mạnh Lương rồi ra sức mắng mỏ:
“Tần Mạnh Lương, đừng có giễu cợt tính mạng của ông nội. Bố nói cho con biết, nếu có bác sĩ gọi đến đây để muốn chữa trị cho ông nội, giọng điệu nhất định phải kính nể. Họ đến đây không phải để nhận tiền thưởng mà là để cứu mạng ông nội. Con hãy nhớ lấy!” Nói xong, ông ta nặng nề khịt mũi, xoay người bước ra ngoài.
Trong khách sạn Tứ Quý.
Triệu Hùng nói với Hoa Di: “Hoa Di, đêm nay cô nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai chúng ta dậy đi Bạch Thụ Đường! Bọn họ sẽ có người đón.”
“Được!” Hoa Di gật đầu.
Triệu Hùng nói: “Đêm nay để Triệu Niệm ngủ với tôi.”
Triệu Niệm ngượng ngùng nói: “Không, em thích ngủ với chị Hoa Di.”
Hoa Di cười nói: “Anh cũng nghe thấy rồi đấy, cứ để Triệu Niệm ngủ phòng tôi đi!”
“Vậy được!”
Triệu Hùng gật đầu rồi trở về phòng ngủ. Sau khi Triệu Hùng trở lại phòng ngủ, anh cầm điện thoại di động lên để chuẩn bị gọi video với vợ là Lý Thanh Tịnh, nhưng sau khi gọi điện vài lần, máy bận hiển thị trong cuộc trò chuyện. Kỳ lạ, Thanh Tịnh đang gọi điện cho ai vậy?.
Triệu Hùng trong lòng thầm nghĩ, cảm thấy chán, anh ngồi trong phòng hút thuốc, nghịch điện thoại và đọc tiểu thuyết trên các trang điện tử. Lý Thanh Tịnh đang nhận cuộc gọi từ Triệu Hiền. Sau khi Triệu Hiền xuống máy bay, cô liền mượn điện thoại di động của Ngô Hồng Chính và gọi cho anh họ Triệu Hùng.
“Anh Hùng, tôi là Triệu Hiền!” Triệu Hân tìm một nơi yên tĩnh, gọi điện cho Triệu Hùng.
“Triệu Hiền?” Sau khi Trọng Ảnh nhận được cuộc gọi của Triệu Hiền, sợ mình lỡ mất chuyện nên lập tức đưa điện thoại cho Lý Thanh Tịnh. Cầm điện thoại trên tay, anh nói với Lý Thanh Tịnh là Triệu Hiền gọi!
Lý Thanh Tịnh nghe thấy Triệu Hiền gọi điện thoại, lập tức trả lời.
Sau khi Triệu Hiền về nhà họ Triệu, không có tin tức hay liên lạc gì với họ. Hôm nay đột nhiên gọi đến, lại từ một số điện thoại xa lạ, Lý Thanh cảm thấy có điều gì đó bất thường.
“Triệu Hiền, em ở nhà họ Triệu thế nào? Sao lâu rồi chị không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào thế?” Lý Thanh Tịnh sốt ruột hỏi Triệu Hiền.
Triệu Hiền không ngờ Triệu Hùng lại đưa điện thoại di động cho Lý Thanh Tịnh, chắc là gặp nạn rồi!
“chị dâu!”
Sau khi Triệu Hiền gọi “chị dâu”, cô không kìm được mà khóc.
“Triệu Hiền em bị sao vậy?”
“Em…”
“Chờ một chút, chị dùng di động gọi lại cho em. Anh Hùng đang gọi video cho chị, chị sợ có chuyện quan trọng!”
“Vâng!” Triệu Hiền đáp lại.
Sau khi cúp máy, Lý Thanh Tịnh lấy số điện thoại di động mà Triệu Hiền đã gọi đến, rồi cô đưa điện thoại cho Trọng Ảnh, vội vã bước vào phòng.
Sau khi kết nối lại với Triệu Hiền, Lý Thanh Tịnh vội vàng hỏi Triệu Hiền đã xảy ra chuyện gì. Qua cuộc điện thoại, Triệu Hiền nói sơ qua về những chuyện đã xảy ra. Nói rằng Lưu Vũ Tiến đến nhà họ Triệu và đưa Triệu Khải Thời đi. Và anh ta cũng có ý định làm ô uế Triệu Hiền, với sự giúp đỡ của nhà họ Triệu, cô đã có thể thoát khỏi nhà họ Triệu một cách suôn sẻ. Triệu Hiền cũng kể về cảnh cô gặp nạn ở sân bối, may mắn gặp được sếp lớn Ngô Hồng Chính. Nếu không, cô sẽ bị người của Am Cẩu bắt về. Nghe Triệu Hiền kể xong, Lý Thanh Tịnh sững sờ. Không ngờ nhà họ Triệu lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
“Vậy bây giờ em đang ở thành phố Hải Vân phải không?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hiền.
“Vâng! Em muốn trực tiếp về Hải Phòng tìm mọi người. Nhưng chị cũng biết đó, em đã bị lỡ chuyến bay, và em e rằng chuyến bay đó cũng đang bị theo dõi. Ông chủ Ngô đang có cuộc họp với đối tác quan trọng tại thành phố Hải Vân, vì vậy em đang ở thành phố Hải Vân cùng ông ấy!”
“Vậy em mau nói cho chị biết, em đang ở chỗ nào của thành phố Hải Vân, để chị báo anh Hùng đi tìm em. Chỉ cần em trở về cùng anh Hùng, em sẽ được an toàn.”
“Chị dâu, chị đừng báo anh Hùng đến thành phố Hải Vân tìm em. Mấy ngày nữa em sẽ cùng với ông chủ Ngô vào Thanh Hóa. Chị có thể nhờ Anh Hùng đón em ở sân bay của tỉnh Thanh Hóa.”
“Không cần! Theo những gì em nói, thì ông chủ Ngô này vợ mới mất, ông ta lại đang thèm muốn em từ lâu, nếu em ở cùng với ông ta chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Em nhất định phải cùng anh Hùng trở về ngay lập tức. Đúng rồi, chị quên chưa nói với em, anh Hùng cũng đang ở thành phố Hải Vân.”
Triệu Hiền sửng sốt, hỏi: “Chị nói sao? anh Hùng ở thành phố Hải Vân, vừa rồi thì sao?...”
“Là chị lo lắng cho em quá, mải hỏi chuyện nên chị quên mất. Em nói cho chị biết địa chỉ khách sạn mà em đang ở được không?”
“Em ở phòng tổng thống một tám linh tám, khách sạn Vân Á. Chị dâu, em cúp máy đây, ông chủ Ngô đến rồi!”
Triệu Hiền thấy Ngô Hồng Chính đến gần, vội vàng cúp điện thoại. Sau đó, nhật ký cuộc gọi nhanh chóng bị xóa. Triệu Hùng đang phì phèo hút thuốc đọc cuốn tiểu thuyết thì điện thoại đột ngột bật sáng. Thấy vợ mình gọi, Triệu Hùng liền nhấc máy.
“Thanh Tịnh, vừa rồi em nói chuyện với ai? Sao nói chuyện lâu như vậy, anh gọi mấy lần đều không gọi được!” Triệu Hùng than thở.
Lý Thanh Tịnh lo lắng nói: “Triệu Hùng, anh còn ở thành phố Hải Vân không?”
“Anh còn, bốn đầu anh cũng định đi ngày mai sẽ đi, nhưng có chút chuyện xảy ra nên có lẽ anh ở lại thành phố Hải Vân vài ngày nữa!”
Lý Thanh Tịnh thúc giục Triệu Hùng: “Vậy anh đến phòng phòng tổng thống một tám linh tám ở khách sạn Vân Á. Triệu Hiền đang ở thành phố Hải Vân. Em lo Triệu Hiền ấy gặp nguy hiểm, anh nhanh chóng đến cứu em ấy đi.”
“Thanh Tịnh, em nói sao? Em nói Triệu Hiền đang ở thành phố Hải Vân?”
“Đúng vậy, cô ấy trốn khỏi nhà họ Triệu và mới đến thành phố Hải Vân ngày hôm nay. Anh đừng hỏi nhiều như vậy nữa! Hãy đưa Triệu Hiền về trước, mọi chuyện rồi anh sẽ biết!”
“Anh mau đi đi!” Lý Thanh Tịnh thúc giục Triệu Hùng.