Triệu Hùng cúp điện thoại, mặc áo khoác càng nhanh càng tốt rồi rời khách sạn.
Anh ta lái một chiếc ô tô thuê và đi về hướng khách sạn Vân Á.
khách sạn Vân Á.
Ngô Hồng Chính uống rất nhiều rượu, ông ta say sỉn đến phòng Triệu Hiền, ánh mắt ranh mãnh nhìn Triệu Hiền. Triệu Hiền giống như một con chim non sợ hãi, lo lắng sợ Ngô Hồng Chính có âm mưu với mình.
“Ông chủ Ngô, ông uống nhiều quá rồi, ông về phòng đi ngủ đi!” Triệu Hiền thuyết phục Ngô Hồng Chính.
Ngô Hồng Chính đi đến bên cạnh Triệu Hiền, nắm lấy cổ tay xinh đẹp của cô, hơi thở đầy mùi rượu.
“Triệu Hiền, tôi vì em mà không đến tham dự buổi biểu diễn đêm nay mà họ sắp xếp cho tôi. Em thấy tình cảm tôi dành cho em thế nào?”
“ông chủ Ngô, khi nào ông tỉnh táo thì hãy nói chuyện này, được không?” Triệu Hiền muốn kéo tay Ngô Hồng Chính ra. Nhưng Ngô Hồng Chính nắm cổ tay cô rất mạnh, không thể rút ra được. Ngô Hồng Chính hướng mặt về phía Triệu Hiền, cố gắng hôn Triệu Hiền.
“Ông làm gì vậy?” Triệu Hiền đẩy mạnh Ngô Hồng Chính xuống giường.
Kết quả là ông ta còn cùng cô ngã xuống giường. Ngô Hồng Chính lật người, đè Triệu Hiền xuống dưới, nói:
“Triệu Hiền, tôi đã cứu em. Vợ tôi đã chết. Trên đời này không có gì có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau.”
“Ông chủ Ngô, tôi đồng ý kết giao với ông. Nhưng ngay khi vợ anh vừa mất, ông đã muốn làm chuyện lãng mạn này. Hình như là có lỗi với vợ ông đúng không?"
“Có lỗi? Hahahaha!”
Ngô Hồng Chính cười lớn, nói:
“Tại sao tôi phải xin lỗi cô ấy, quan hệ giữa hai chúng tôi đã rạn nứt từ lâu, chúng tôi đã là người xa lạ rồi. Triệu Hiền, người mà tôi thích là em, tình cảm của tôi đối với em rất chân thành. Chỉ cần em lấy tôi, tôi sẽ chia cho em một nửa tài sản. Em yên tâm, tôi sẽ không để em thiệt thòi, tôi nói được làm được. Vừa nói xong Ngô Hồng Chính vừa cúi xuống định hôn Triệu Hiền. Triệu Hiền vô cùng bất ngờ, cố gắng chống cự hết sức mình.
Lúc này chỉ nghe Ngô Hồng Chính kêu lên: “á…á…á…!” Ông ta ôm chặt háng, vẻ mặt đau đớn, Triệu Hiền liền ngã xuống. Triệu Hiền mặt cũng bị trầy xước chảy máu. Triệu Hiền chưa kịp nghĩ gì, bật dậy khỏi giường, trốn sang một bên. Cô thở hổn hển, để những đỉnh cao duyên dáng trên ngực cô tiếp tục nhấp nhô. Ngô Hồng Chính đứng dậy với ánh mắt hằn học, chỉ về phía Triệu Hiền và hét lên:
“Triệu Hiền, cô muốn biến tôi thành lão già bỏ đi à, vụ va chạm vừa rồi suýt chút nữa biến tôi trở thành thái giám. Cô không biết đấy là chỗ chết chóc của đàn ông không?”
“Xin lỗi, ông chủ Ngô, tôi không cố ý!”
“Không cố ý cái quái gì chứ.”
Ngô Hồng Chính khịt mũi, cảm thấy gò má đau dữ dội, đưa tay ra thì thấy trên tay có vết máu, biết là bị Triệu Hiền cào.
“Triệu Hiền, tôi thích cô là thật, nhưng cô quá thô lỗ với tôi. Đây là thành phố Hải Vân, không phải nhà họ Triệu của cô. Nếu tôi cưỡng cầu cô cũng không ai có thể ngăn cản.”
Ngay khi nhắc đến nhà họ Triệu, Triệu Hiền đã nảy sinh ý tưởng và nói:
“Ông chủ Ngô, vì ông biết tôi là người nhà họ Triệu, Ông nên biết rằng nhà họ Triệu chúng tôi không dễ gây rối. Nếu ông dám làm gì tôi, nhà họ Triệu sẽ không để yên cho hành động cầm thú đó đâu.”
“Cô dám lấy nhà họ Triệu ra để uy hiếp tôi?. Bên ngoài rất nhiều các quân đội vây quanh. Ở đây, không ai biết rằng cô đang ở đây với tôi. Nếu cô không đi theo tôi, tôi sẽ giam cầm cô, cho dù nhà họ Triêu có tài cao ngút trời cũng khó có thể tìm thấy được cô. Mà này, cô chưa xem phim đó à? Nhân vật nam chính đó giam cầm nữ chính cưng chiều như một vật cưng. Đối với một minh tinh xinh đẹp như cô, để có được cô, Ngô Hồng Chính tôi cũng không ngại làm chuyên đó!”
Nhìn thấy Ngô Hồng Chính bước từng bước đến, Triệu Hiền sắc mặt thay đổi rõ rệt. Cô từ từ rời bước rồi lùi lại, cô lùi vào tường và không thể lùi được nữa.
“Đừng qua đây, anh tôi sắp tới rồi!” Triệu Hiền hy vọng Triệu Hùng đến kịp lúc.
Lý Thanh Tịnh nói rằng Triệu Hùng đang ở thành phố Hải Vân, đến bây giờ Triệu Hiền cũng không thể tin được. Nếu Triệu Hùng ở thành phố Hải Vân, người vừa trả lời điện thoại của cô ấy là ai?.
Ngô Hồng Chính giễu cợt, nói:
“Lúc này, em còn muốn cùng tôi chơi trò phòng ngự, chỉ cần em đi theo tôi, tôi sẽ cho em đứng tên một nửa tài sản. Từ đó về sau, chúng ta có thể làm chúng ta muốn. Hãy sống một cuộc sống như một vị thần. Điều này vẫn khiến em cảm thấy lăn tăn sao?”
“Ông chủ Ngô, những hành vi của ông như thế này khiến tôi thực sự không thể chấp nhận được. Nếu ông thực sự thích tôi, chúng ta hãy bắt đầu một mối quan hệ được không?” Triệu Hiền đang cố tình trì hoãn thời gian.
Triệu Hiền lúc này rất băn khoăn, không biết anh họ Triệu Hùng có phải là đang ở thành phố Hải Vân không?.
“Hẹn hò yêu đương? Tôi đã qua tuổi thất tình rồi. Tôi chỉ muốn có em thôi! Đêm nay là ngày tốt đêm đẹp, chỉ cần em đồng ý thì tôi sẽ không bao giờ rời xa em, không bao giờ thay lòng đổi dạ!” Ngô Hồng Chính đôi mắt lộ rõ sự dâm đãng và xấu xa, ông bước tới ôm chặt Triệu Hiền đang núp trong góc vào lòng.
“Buông tôi ra! Đồ bi3n thái lớn.”
“Buông tôi ra!”
Triệu Hiền đẩy Ngô Hồng Chính ra, nhưng Ngô Hồng Chính muốn chiếm thân thể Triệu Hiền. Lúc này, Ngô Hồng Chính đã mất tỉnh táo rồi, chỉ muốn chiếm lấy Triệu Hiền. Chỉ cần có được Triệu Hiền, ông ta sẽ làm bất cứ việc gì. Về phần nhà họ Triệu, Ngô Hồng Chính biết rằng tập đoàn Triệu Khải Thời của nhà họ Triệu đang cạnh tranh trong một trận chiến kinh doanh với tập đoàn Hùng Quang. Tại thời điểm này, không có thời gian để chú ý đến vấn đề này.
Triệu Hiền dùng đầu gối đánh vào đũng quần của Ngô Hồng Chính, lần này Ngô Hồng Chính đã hợp lực, quấn chặt lấy chân Triệu Hiền. Ngô Hồng Chính dùng cánh tay kẹp chặt cổ Triệu Hiền, uy hiếp Triệu Hiền:
“Triệu Hiền, đừng ép tôi mạnh tay với cô! Đây là phòng tổng thống. Cho dù cô có gào thét có nứt cổ họng cũng không có người tới cứu cô đâu.”
“Ông chủ Ngô, ông có thể bình tĩnh lại được không. Tôi đã hứa sẽ để ông theo đuổi tôi, nhưng tôi không muốn ông lấy được tôi bằng phương pháp ngạo mạn này.”
“Không! Tôi không thể chờ đợi được nữa. Hôm nay tôi muốn có em!”
Ngô Hồng Chính hơi thở trở nên gấp gáp,nói:
“Triệu Hiền, em có biết lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, tôi đã yêu em rồi không. Muốn có nhiều tiền thì phải có địa vị và sắc đẹp. Tôi đã có địa vị rồi, vợ tôi lại vừa mới chết. Điều này tôi đã mong ước từ lâu để có được em. Chỉ cần lấy được em, em muốn gì cũng có!”
Ngô Hồng Chính hôn Triệu Hiền.
“Cầm thú! Anh thả tôi ra, thả tôi ra.” Triệu Hiền tát Ngô Hồng Chính lắc đầu từ bên này qua bên kia, cố gắng tránh đi.
Lúc này, nghe thấy tiếng “Bùm!” và cánh cửa bị đạp tung. Triệu Hiền thấy người đi vào không phải Triệu Hùng mà là một người đàn ông xa lạ, trong lòng không khỏi thất vọng. Ngô Hồng Chính sửng sốt, nhìn lại người đi vào, kêu lên:
“Anh là ai? Cút ngay đi cho tôi!”