Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1392

Cũng không lâu lắm, Hoa Di cùng với Hà Ngọc Kỳ mỗi người ôm một bó hoa tươi trong tay đi đến. 

Triệu Hùng thấy em gái Triệu Hiền, Hoa Di và Hà Ngọc Kỳ tay ai cũng ôm một bó hoa dại không khỏi cười một tiếng. Xem ra, thích cái đẹp là thiên tính của phụ nữ. Ngay cả Hoa Di cũng không ngoại lệ.

Hà Ngọc Kỳ phấn khởi nói: “Không khí ở nơi này thật là tốt quá đi! Các xa khỏi huyên náo của phố thị, cho người ta cảm giác yên lặng ôn hòa, trở về với không khí điền viên. Tôi yêu nơi này mất!”

“Đúng vậy!” Hoa Di cảm khái nói: “Thật muốn chọn một chỗ như này mà dưỡng già. Nơi đây non nước hữu tình, người dân chất phác. Tôi nghĩ, thế ngoại đào viên cũng chỉ đến thế này.”

Triệu Hùng gật đầu một cái, vô cùng đồng ý với cách nói của Hoa Di.

Người hiện đại có thói quen không thể rời bỏ được chiếc điện thoại di động. Thôn Lan Thảo vì là chỗ hẻo lánh, không có sóng di động. Triệu Hùng mặc dù bị ràng buộc bởi chuyện của Hải Phòng, cũng nghĩ đến an nguy của bố Triệu Khải Thời, nhưng hai ngày này, bởi không cách nào liên lạc với bên ngoài nên cũng đã dần dần quen với cuộc sống ở đây. 

Người nơi này, mỗi ngày mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.

Lúc rảnh rỗi mọi người tựu chung một chỗ, trò chuyện đủ thứ trên đời. 

Cơm mỗi nhà làm xong, cũng sẽ mời khách quý vào nhà làm khách. 

Hoa Di hỏi Triệu Hùng: “Theo lý thuyết, Lạc Vinh nên lên đường đến thung lũng Dược Vương rồi nhỉ?”

Triệu Hùng “ừ” một tiếng, nói: “Chúng ta đến sớm hai, ba ngày so với anh ta. Lại ở thôn Lan Thảo trì hoãn thêm mấy ngày. Lạc Vinh hẳn đã đến gần thung lũng Dược Vương rồi. Có điều, anh ta cũng không biết thung lũng Dược Vương nằm ở đâu, không biết có thể tìm đến đó được hay là không?”

Hoa Di thở dài, nói: “Lạc Vinh cũng coi như là có bản lĩnh! Lần này đến thung lũng Dược Vương để thử vận may, có thể nói là chín cửa chết một cửa sống. Nếu không phải là nhà họ Lạc phá sản, anh ta cũng không cần đến làm chuyện nguy hiểm như vậy. Nhưng vì nhà mình, anh ta vẫn lựa chọn gánh vác trách nhiệm là một người đàn ông. Em cho rằng, anh ta vẫn sẽ yếu hèn cơ đấy! Xem ra, sự giúp đỡ của anh với anh ta đã có tác dụng.” 

Triệu Hùng cười một tiếng, nói: “Cho người khác cá ăn không bằng dạy người khác câu cá. Anh muốn giúp vợ chồng Lạc Vinh là chuyện rất dễ dàng. Nhưng mà Lạc Vinh vốn là con em thế gia, quen cuộc sống ưu việt, đã chẳng có năng lực kiếm sống trong xã hội này nữa. Anh ta quyết định đến thung lũng Dược Vương hái thuốc, bản thân việc này cũng chính là một sự thay đổi to lớn. Em không thấy vợ anh ta cũng nhìn anh ta với ánh mắt khác xưa, cũng không nhắc lại chuyện ly dị nữa.”

“Đúng vậy! Phụ nữ có thể cùng chịu cảnh nghèo khó với đàn ông, nhưng điều kiện tiên quyết là người đàn ông đó phải biết liều mạng cố gắng vì gia đình. Nếu giống như Lạc Vinh, nhát gan sợ chuyện, ngay cả vợ cũng không bảo vệ được, thì vợ anh ta ở với anh ta đến bây giờ cũng đã là nhẫn nại cựa hạn rồi.”

Triệu Hùng gật đầu một cái, nói: “Người, sống chết do số, giàu sang do trời! Nếu chúng ta có duyên với Lạc Vinh thì nhất định sẽ gặp được anh ta ở thung lũng Dược Vương. Đến lúc đó, nhất định sẽ giúp anh ta một tay. Nếu không gặp được Lạc Vinh thì chỉ có thể nói duyên đã hết. Nếu như Lạc Vinh thật sự xảy ra chuyện ở thung lũng Dược Vương, anh đã đồng ý với anh ta, sẽ thay anh ta chăm sóc kĩ dùm vợ anh ta rồi.” 

Hà Ngọc Kỳ hừ nhẹ một tiếng, vễnh cái miệng nhỏ nhắn, nói: “Sao anh cứ thay người khác chăm sóc phụ nữ với cả giúp chăm sóc vợ của người khác thế?”

Triệu Hùng đưa tay, vỗ lên gáy Hà Ngọc Kỳ một cái, nói: “Người phụ nữ tôi chăm sóc chiếu cố nhất chính là cái cô chanh chua thất thường nhà cô đó. Nếu không phải nể mặt bố cô thì tôi đã sớm đuổi cô ra khỏi nhà rồi.”

“Tôi…” Hà Ngọc Kỳ nhất thời cứng họng, giận đến dậm chân, nói: “Tôi không giống thế mà?”

Triệu Hùng nhìn Hà Ngọc Kỳ chằm chằm, hỏi ngược lại: “Có chỗ nào không giống?” 

“Tôi… Tôi…”

Hà Ngọc Kỳ  lắp ba lắp bắp cả nửa ngày cũng không nói ra được gì. 

Hoa Di cùng Triệu Hiền thấy Hà Ngọc Kỳ mặt đầy thần thái quẫn bách, hai người che miệng cười. 

Hà Ngọc Kỳ cũng không ngờ mình rơi vào cái hố mà Triệu Hùng đào. 

Thấy thời gian không còn sớm, Triệu Hùng nói với đám người Hoa Di: “Đi thôi! Chúng ta quay về thôi!” 

Hoa Di gật đầu một cái, mấy người vừa nói vừa cười trở lại trong thôn Lan Thảo.

Sau khi đi tới nhà của tộc trưởng, Hoa Di, Triệu Hiền cùng với Hà Ngọc Kỳ cùng nhau chơi đùa với Tiểu Đậu. 

Triệu Hùng cùng với tộc trưởng vừa ngồi uống trà, vừa nói chuyện. 

Người tộc trưởng già đã nghe nói chuyện Triệu Hùng một tay đánh bại Lư Vượng. 

Triệu Hùng lo lắng sẽ gây ảnh hưởng đến quan hệ giữa Lộc Hồ và Miêu Trại, bèn nói với tộc trưởng: “Tộc trưởng, thật xin lỗi! Không ngờ đến đây lại mang thêm phiền toái cho các người.”

Tộc trưởng cười một tiếng, nói: “Anh Triệu không cần phải lo lắng cái này. Tôi đã cho người đến nói với ông Miêu Vương rồi. Ông Miêu Vương gửi thư hồi âm cho tôi, nói đã xử phạt Lư Vượng. Anh không chỉ là khách quý của Lộc Hồ chúng tôi mà cũng là khách quý của tất cả các tộc khác. Chẳng lẽ anh quên ông Miêu Vương đã nói, trong tương lai ở nơi này của chúng tôi sẽ xảy ra đại nạn, mà anh là người có thể cứu vớt chúng tôi ra khỏi biển lửa còn gì.”

Triệu Hùng nghe vậy, hai hàng chân mày nhíu chặt, không hiểu gì, nói: “Tộc trưởng, rốt cuộc là tai nạn gì?”

“Không biết!” Tộc trưởng lắc đầu một cái, nói: “Sông có khúc, người có lúc! Chúng ta cũng kì vọng được bình an, được hạnh phúc! Nhưng tai vạ chẳng khi nào cách chúng ta quá xa. Anh Triệu, anh là người trời chọn, mong là đến lúc đó anh sẽ đưa tay cứu giúp chúng tôi.”

“Yên tâm đi tộc trưởng! Nếu như có chỗ cần đến Triệu Hùng tôi giúp thì dù có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, Triệu Hùng tôi cũng không từ chối!” Triệu Hùng nói một câu chắc nịch.

Tộc trưởng gật đầu một cái, dặn dò Triệu Hùng: “Lộc Hồ chúng ta đạt được giải nhất trong hoạt động lần này thì sẽ có cơ hội bảo vệ được con đường dẫn thẳng đến thung lũng Dược Vương. Có điều, cũng chỉ có thể đến thẳng được thung lũng Dược Vương mà thôi. Thung lũng Dược Vương là nơi nguy hiểm dị thường, người chúng tôi ở đây đi hái thuốc ở đó trước đây, mười người thì cũng có đến tám, chín người gặp nạn bỏ mạng. Cho nên, sau khi các người vào được thung lũng Dược Vương thì nhất định phải cẩn thận gấp đôi bình thường. Lương khô và nước tôi sẽ cho người chuẩn bị cho các người. Các người nếu tìm được cô Kim Châu, thì đưa tín vật ông Miêu Vương mà tôi giao cho các người, lấy ra cho Kim Châu xem. Cô ấy sẽ nể mặt ông Miêu Vương mà ra tay trợ giúp các người. Còn về việc các người có tìm được cô Kim Châu hay không thì phải xem tạo hóa của các người rồi.”

Triệu Hùng gật đầu một cái, nói với tộc trưởng: “Cảm ơn tộc trưởng!”

“Ngày mai các người nghỉ ngơi thêm một ngày cho khỏe, sáng ngày mốt lúc sáu giờ, tôi sẽ đích thân dẫn các người đến thung lũng Dược Vương.”

“Tộc trưởng, ông tuổi tác đã cao, không cần quá cố gượng. Tìm một người dẫn đường quen lối đi, dẫn chúng tôi đi là được rồi!”

“Không!” Ông tộc trưởng lắc đầu một cái, nói: “Lần này không chỉ có việc dẫn các người đến thung lũng Dược Vương. Đây cũng đồng thời là nghi thức tế sơn của Lộc Hồ chúng tôi. Người làm tộc trưởng như tôi nhất định phải tự mình chủ trì lễ tế sơn. Anh yên tâm, thanh niên trong tộc sẽ đưa tôi đi.”

Thấy ông tộc trưởng cố ý làm như vậy, Triệu Hùng cũng không nói thêm gì nữa.

Lễ tế sơn, rất nhanh đã tới!

Ngày hôm đó, từ sớm thôn Lan Thảo đã náo nhiệt vô cùng.

Đây là lần đầu tiên Lộc Hồ được thay mặt các tộc người khác đi tế sơn. 

Triệu Hùng thấy một số người cầm cống phẩm. Triệu Hiền cùng Ô Ân đi theo mấy cô gái hát lễ. Còn lại, toàn là những thanh niên cường tráng trong thôn. 

Buổi lễ tế sơn lần này, thanh thế không nhỏ đâu! 
Bình Luận (0)
Comment