Cống phẩm có rất nhiều loại. Có hai cái đầu heo, cùng với một chút thức ăn đặc sẳn vùng miền.
Người tộc trưởng già ngồi trên ghế kiệu. Cái này có chút tương tự với cái cáng, chẳng qua là trên đó có thiết kế một chỗ ngồi mà thôi.
Trong thời cổ đại, chỉ có quý tộc hay là nhà giàu mới được di chuyển bằng phương thức này.
Tộc trưởng tuổi tác đã cao, căn bản không thể từ thôn Lan Thảo đi đến thung lũng Dược Vương được.
Cái kiệu này là được chế tạo đặc biệt vì tộc trưởng.
Tất thảy đã được thu xếp thỏa đáng, tộc trưởng cao giọng hô một câu: “Lên đường!”
Đoàn người nhộn nhịp di chuyển đến hương thung lũng Dược Vương.
Hà Ngọc Kỳ thấy người nào cũng đi, chỉ có mình cô ấy phải ở lại chăm lo cho hai đứa bé Triệu Niệm và Tiểu Đậu, trong lòng buồn phiền vô cùng.
Cô ấy cũng muốn đi đến thung lũng Dược Vương, cô ấy cũng muốn đi mạo hiểm. Nhưng mà Triệu Hùng lại hết lần này đến lần khác bắt cô ấy ở lại, chông chừng Triệu Niệm cùng với Tiểu Đậu.
Được khoảng chừng ba cây số, ngọn núi bỗng trở nên cao lớn chót vót.
Vào mùa này, khu vực Vân Hương đã sớm ngập gió xuân và nắng ấm. Nhưng sâu trong núi, thỉnh thoảng vẫn có từng hồi gió lạnh rùng mình.
Người tộc trưởng già ngồi trên kiệu, cây gậy trong tay chỉ về một hướng trong thung lũng.
Bốn thanh niên cường tráng điệu tộc trưởng đi liền bước về hướng trong thung lũng nọ.
Đến trước một mỏm núi đá, tộc trưởng nói: “Để tôi xuống!”
Triệu Hùng nhìn một cái, trước mặt là một ngọn núi không cao, cũng không thấy có cái gì đặc biệt, không hiểu sao tộc trưởng lại dẫn bọn họ đến đây.
Nơi này nào còn có đường để mà đi nữa?
Chỉ thấy ông tộc trưởng sau khi xuống khỏi kiệu, ông tay lấy từ trong người ra một phiến đá có hình thù kì lạ.
Nhìn qua phiến đá này giống có hình lục giác. Tộc trưởng đặt phiến đá này vào trong một chỗ lõm ở vách núi.
Sau đó liên nghe tiếng “khùng khục” một tảng núi đá chậm rãi chuyển, để lộ ra một cái khe hỡ.
Triệu Hùng thấy vậy liền lấy làm kì lạ, có chút thấy giống như động chứa kho báu của Alibaba vậy.
Tộc trưởng nói với mấy người thanh niên trai tráng trong làng, ngoắc tay kêu: “Các người đến đây, đẩy tảng đá này ra!”
Mấy người thanh niên trai tráng đi tới, dùng sức đẩy lộ khe đá ra, đẩy sang hẳn một bên.
Nhất thời, trong sơn động có một luồng gió âm u thổi tới, khiến người ta có cảm giác giá rét thấy xương.
Triệu Hùng thấy Hoa Di cùng em gái Triệu Hiền đồng loạt rụt người một cái, quan tâm hỏi han hai cô gái: “Hai người sao rồi?”
Triệu Hiền nói: “Không ngờ gió trong sơn động lại lạnh như vậy!”
Hoa Di tiếp lời: “Cũng may, thím Ô chuẩn bị áo khoác dày cho chúng ta. Hiền, em mặc áo vào đi!”
Triệu Hiền “ừ” một tiếng, nói với Hoa Di: “Chị Hoa, chị đừng để bị nhiễm lạnh, chị cũng mặc vào đi!”
Hoa Di và Triệu Hiền hai người đều mặc áo khoác vừa dày vừa nặng vào.
Sau khi mặc vào xong quả nhiên ấm áp hơn nhiều.
Ông tộc trưởng gọi Triệu Hùng đến bên người, nói với anh: “Anh Triệu, nơi này chính là con đường dẫn thẳng đến thung lũng Dược Vương. Chúng ta chỉ có thể đi đến đây. Một lát nữa, nghi thức tế sơn hoàn thành, các người hãy đi vào trong! Nếu như tìm được cô Kim Châu, cô ấy tự có cách dẫn các người đi ra ngoài. Nếu như không tìm được cô Kim Châu thì tôi đã chuẩn bị lương khô và nước đủ từ bảy đến mười ngày cho các người. Tôi dĩ nhiên cũng sẽ phái người, bảy ngày sau đến đây đón các người.”
“Trong thung lũng Dược Vương chướng khí, trùng độc, thú dữ nhiều vô cùng, các người phải cẩn thận!” Tộc trưởng dặn dò Triệu Hùng.
Triệu Hùng gật đầu một cái, hỏi tộc trưởng: “Tộc trưởng, trừ đường này ra thì còn đường nào khác để vào thung lũng Dược Vương hay không?”
“Còn! Ít nhất còn sáu, bảy chỗ nữa có thể đi thông vào thung lũng Dược Vương được. Có điều, những chỗ kia địa thế hung hiểm, người trong bộ tộc chúng tôi sớm đã cảnh báo thôn dân không nên đến thung lũng Dược Vương thử mạo hiểm. Nhưng cũng có người không thể tránh khỏi cám dỗ, bí quá hóa liều!”
Tộc trưởng thở dài một cái, lại nói: “Mặc dù là có chút năng lực đi chăng nữa cũng không ai muốn đem tính mạng ra mà đánh cuộc với tương lai hết!”
“Được rồi! Chúng ta tế sơn trước đã!”
Tộc trưởng để cho người trong tộc bày cống phẩm mang theo bày ở trước của sơn động.
Cống phẩm đặt lên bàn xong, tộc trưởng bắt đầu lẩm bẩm niệm, nói mấy câu chẳng hạn như cầu Sơn thần phù hộ cho Lộc Hồ bọn họ mưa thuận gió hòa, thôn dân bình an các kiểu.
Sau một phen cầu khấn hoàn tất, Triệu Hiền cùng Ô Ân và mấy cô gái khác bắt đầu cất tiếng hát.
Tiếng hát của Triệu Hàm vui vẻ, thanh thúy lại êm tai, làm người khác nghe mà như mê như say.
Thôn Lan Thảo đã có không ít thanh niên độc thân bày tỏ tình cảm với Triệu Hiền, làm Triệu Hiền sợ đến mức ở nhà cả ngày, không dám ra ngoài.
Chỉ có lúc ở cùng với Triệu Hùng mới dám ra khỏi cửa.
Sau khi hát lễ xong, tộc trưởng vứt gậy trong tay đi, quỳ xuống đất, lẩm bẩm nói: “Sơn thần! Xin phù hộ cho chúng tôi!”
Theo đó, những người khác trong Lộc Hồ tộc cũng quỳ sụp xuống đất theo tộc trưởng.
Căn cứ nguyên tắc nhập gia tùy tục, Triệu Hùng cùng với Hoa Di và Triệu Hiền cũng quỳ xuống, cùng nhau thành kính hô cùng với nhóm người Lộc Hồ: “Sơn thần! Xin phù hộ cho chúng tôi!”
Một hơi nói liên tục ba lần câu “Sơn thần, xin phù hộ cho chúng tôi!” xong, ông tộc trưởng bấy giờ mới nhờ Ô Vương Tài đỡ dậy, đứng lên.
Triệu Hùng dặn dò em gái Triệu Hiền mấy câu, rồi dẫn Hoa Di đi tới bên cạnh tộc trưởng.
Người tộc trưởng già nua trên mặt đầy biểu tình nghiêm trọng, nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu, bất kể có tìm được cô Kim Châu hay không thì anh và bác sĩ Hoa nhất định phải bình an trở lại. Sơn thần sẽ phù hộ cho các người!”
Cánh tay của tộc trưởng để ngang trước ngực, thi lễ với Triệu Hùng một cái.
Triệu Hùng cũng trả lễ với ông ấy, nói với tộc trưởng rằng: “Yên tâm đi tộc trưởng! Tôi nhất định sẽ tìm được cô Kim Châu. Rất nhiều người đang chờ cô Kim Châu cứu mạng. Tôi nhất định không để sứ mạng thất bại!”
“Anh!”
Triệu Hiền cuối cùng vẫn không nhịn được, chạy vội tới.
Cô ta nhào vào trong ngực Triệu Hùng, khóc sụt sịt, nói: “Anh Hùng, anh đừng quên em và Niệm còn đang chờ anh!”
Triệu Hùng vuốt mái tóc mềm mại của Triệu Hiền, cười an ủi, nói: “Hiền, lúc anh không có ở đây em phải nghĩ cách dỗ dành bé Niệm. Còn cái con nhỏ Ngọc Kỳ kia là quỷ gây chuyện, em phải xem chừng Ngọc Kỳ cho kĩ. Đừng gây phiền toái cho Lộc Hồ!”
“Em biết rồi!”
“Đừng khóc! Anh phải đi giúp người của nhà họ Triệu tìm thuốc. Đây là chuyện tốt, phải vui mừng mới đúng! Cười một cái xem nào, để anh yên tâm vào thung lũng Dược Vương.”
Triệu Hiền vốn còn đang thút thít, nghe vậy đưa tay lau nước mắt, méo mó cười một cái, nói: “Đừng quên, ở nhà còn có chị dâu và mấy đứa nhỏ!”
Nói xong, Triệu Hiền lại ôm Hoa Di một cái: “Chị Hoa, nhất định phải bình an trở lại!”
“Yên tâm đi!” Hoa Di nhè nhẹ vỗ vào lưng của Triệu Hiền, mỉm cười một cái.
Triệu Hùng thấy thời gian đã muộn, Mặt trời cũng lên cao rồi, kéo dài thêm nữa thì lúc đến thung lũng Dược Vương có thể trời đã tối mất rồi.
Trong núi, sợ nhất là trời tối.
Triệu Hùng và Hoa Di chẳng biết gì về thung lũng Dược Vương này hết.
Trong thung lũng Dược Vương lại có nhiều thú dữ, trùng độc, đến khi đó, nhất định sẽ vô cùng nguy hiểm.
Triệu Hùng đeo thanh kiếm dài mua được ở sau lưng, nói với Triệu Hiền: “Hiền, em đi về cùng ông tộc trưởng đi! Thời gian không còn sớm, tụi anh phải lên đường.”
Triệu Hiền quyến luyến không nỡ buông Hoa Di, nhưng cũng vẫy vẫy tay với Triệu Hùng cùng với Hoa Di.
Triệu Hùng chắp tay với tộc trưởng và người dân Lộc Hồ: “Các vị, non xanh còn đó, nước biết còn dài! Chúng ta có duyên sẽ còn gặp lại!” Nói xong, kéo tay Hoa Di, đi vào thông đạo, thẳng đường đến thung lũng Dược Vương.