Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1484

Trung tâm mua sắm Tần Uyển!

Triệu Hùng vẫn là lần đầu tiên, đưa hai người đàn ông Trần Văn Sơn và Trọng Ảnh, đi qua đi lại ở trung tâm thương mại.

Lúc lựa quần áo, Triệu Hùng mới phát hiện, bên cạnh không có người phụ nữ nào để tư vấn cho, nên mấy người đàn ông khi mua đồ, hoặc là mua một cách tùy tiện, hoặc là sẽ rối tung lên.

Triệu Hùng thuộc kiểu người thứ nhất mua một cách tuỳ tiện, vốn dĩ những người này khi nhìn trúng cái gì đầu tiên, thì sẽ mua cái đó.

Tình trạng của Trần Văn Sơn và Triệu Hùng cũng gần giống nhau, cũng nhìn trúng thì sẽ mua, không có sự chần chừ. Ngược lại là Trọng Ảnh người bình thường làm mọi chuyện rất có kinh nghiệm, khi đi lựa quần áo, cũng rối tinh lên.

Hoặc là lo lắng An Như không thích, hoặc là nói kiểu dáng này quá lỗi thời, hoặc nói kiểu dáng quá hợp thời trang.

Nếu như không phải Trọng Ảnh chuẩn bị làm chú rể, Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đã ném anh ta ra ngoài trung tâm thương mại, để anh ta tự mình đi chọn.

Đàn ông mà đã lựa chọn, thì còn xoay vòng hơn cả phụ nữ. Nhưng đây không phải là phong cách của Trọng Ảnh?

Trần Văn Sơn là một thám tử tư nhân hàng đầu quốc gia, đã từng học qua tâm lý học, liền âm thầm nói với Triệu Hùng: “Biểu hiện này của Trọng Ảnh, là thuộc chứng bệnh “Lo lắng trước khi kết hôn” điển hình!”

Tình huống này, chính là quá để tâm đ ến hôn lễ!

Càng để tâm đ ến điều đó, thì sẽ càng sợ điều đó. Đến nỗi, sẽ bắt bẻ mọi thứ, chỉ sợ chỗ nào đó sẽ làm không được tốt.

Lãng phí hết gần hai tiếng đồng hồ, Triệu Hùng và Trần Văn Sơn mới giúp Trọng Ảnh chọn được một bộ vest vừa ý.

Chưa kể, cuối cùng Trọng Ảnh cũng lựa được một bộ vest mà mình cảm thấy vừa ý nhất. Bộ vest này có giá tám mươi triệu một bộ, ông chủ đã giảm giá cho bọn họ bảy mươi phần trăm, nên chỉ cần trả hơn năm mưới sáu triệu.

Cuối cùng, ông chủ nghe Trọng Ảnh nói phải kết hôn, liền tặng cho anh ta một bộ vest gần ba mưới lăm triệu để anh ta thay đổi. Tương đương, bán theo giá vốn.

Đương nhiên, ông chủ người ta đã nhận được sự dặn dò của Kỳ Ngọc Phong- tổng giám đốc của trung tâm thương mại.

“Trung tâm mua sắm Tần Uyển” là một trung tâm mua sắm quy mô lớn đông đúc nhất ở Hải Phòng, ông chủ ở “Trung tâm mua sắm Tần Uyển” đã kiếm được không ít tiền. Đương nhiên cũng không thiếu chút tiền của hai bộ đồ vest này, thì phải làm bạn với với nhau. Kỳ Ngọc Phong đương nhiên sẽ chiếu cố đến mình.

Nhưng thương nhân đều có những tính toán nhỏ nhặt của bản thân!

Đừng nhìn Triệu Hùng bình thường không tự mình để ý đến việc của công ty, nhưng anh ta từ nhỏ đã nhận được sự dạy dỗ của Triệu Khải Thời, sớm đã nghe thấy rồi, đương nhiên sẽ hiểu được những chuyện ở đây.

Trần Văn Sơn đứng trong một cửa tiệm khác cũng chọn được hai bộ quần áo.

Triệu Hùng dự định sẽ giúp cho họ thanh toán hóa đơn, nhưng Trần Văn Sơn và Trọng Ảnh đề kiến quyết từ chối.

Triệu Hùng cũng không nói tiếp nữa, nếu như có chi phí gì, đều có thể do Triệu Hùng trả, anh cũng không thiếu một chút tiền này, nhưng lại làm mất mặt Trần Văn Sơn Và Trọng Ảnh.

Với tiềm lực tài chính của Trọng Ảnh và Trần Văn Sơn, thì số tiền này thì họ vẫn có thể chi trả được.

Trần Văn Sơn được xưng là thám tử số một của đất nước, không tính đến số tiền mà Triệu Hùng đưa cho anh, riêng tiền hoa hồng của những vụ án khác cũng cực kì lớn. Mỗi năm thu nhập ít nhất cũng phải trên ba mưới lăm tỷ, đương nhiên sẽ không thiếu số tiền ít ỏi này.

Trong ba người, người nghèo nhất, chính là Trọng Ảnh!

Với kỹ năng và bản lĩnh của Trọng Ảnh, nếu anh ta chịu làm vệ sĩ riêng cho các nhà giàu hay ông chủ lớn, thì mỗi năm kiếm mấy chục tỷ tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng đó không phải cuộc sống mà Trọng Ảnh mong ước, thu nhập chủ yếu của anh ta đến từ rượu nếp, hoặc là giúp người khác huấn luyện thú. Không kiếm được nhiều tiền, nhưng nuôi gia đình vẫn không thành vấn đề.

Nhưng mà, Trọng Ảnh mệnh tốt, quen biết được Triệu Hùng một cậu chủ con nhà giàu có.

Phòng tân hôn và xe, đều do Triệu Hùng giúp anh chuẩn bị, Trọng Ảnh không cần tốn một đồng nào.

Đó chính là sự quan trọng của vòng tròn!

Trọng Ảnh có những người bạn như Triệu Hùng, Trần Văn Sơn, thì làm sao có thể nghèo mãi được. Nếu như Triệu Hùng tùy ý sắp xếp cho Trọng Ảnh một vị trí, chuyện ăn mặc cả đời này của Trọng Ảnh, cũng không thành vấn đề.

Sau khi mua quần áo xong, Triệu Hùng đưa Trần Văn Sơn và Trọng Ảnh đến nơi mua trang sức.

Ở lầu một, tập trung rất nhiều các vàng bạc đá quý của những thương hiệu lớn.

Triệu Hùng đưa hai người Trần Văn Sơn và Trọng Ảnh đến một cửa tiệm đồ trang sức thủ công tên là “Trang sức Hoàng Hoa!”

Khi bước vào trong cửa tiệm, thì nhìn thấy một vài người, đó chính là An Duy- anh của An Như.

An Duy nhìn thấy Triệu Hùng và Trọng Ảnh, cũng bất giác mà cau mày lại.

Không cần phải nói, nhất định là đến để trang sức vàng bạc đá quý.

An Duy trong lòng cực kỳ rõ ràng, Trọng Ảnh đến là mua trang sức cho An Như, không khỏi chế nhạo anh ta: “Ồ! Trọng Ảnh, anh cùng với em gái tôi chuẩn bị tổ chức đám cưới, thì bây giờ mới đến đây mua trang sức. Sao vậy, nghèo đến mức tiền để mua trang sức cũng không có sao?”

“Anh nói cái gì?” Trọng Ảnh tức giận đáp.

Triệu Hùng khuyên Trọng Ảnh: “Trọng Ảnh, không cần để ý anh ta. Anh ta chỉ chọc giận cậu thôi!”

Trọng Ảnh trừng mắt nhìn An Duy, liền hừ lạnh một tiếng: “An Duy, nếu không phải nể mặt anh là là anh trai của An Như, hôm nay tôi nhất định sẽ đánh anh một trận rồi!”

“Ồ! Anh vẫn chưa kết hôn với em gái tôi, mà đã muốn đánh người anh trai như tôi rồi sao? Trọng Ảnh, không phải là tôi nói anh. Nếu như, hôn lễ của anh và An Như, không nhận được lời chúc phúc của nhà họ An, em gái tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối cả đời.”

Nghe những lời mà An Duy nói, Trọng Ảnh liền rơi vào trầm tư.

Những ngày này, An Như quả thực không vui vẻ giống như trước đây xuyên Thường xuyên ngồi một mình trong phòng mà ngơ ngẩn cả người.

Trọng Ảnh vẫn luôn không biết nguyên nhân, hỏi An Như cô ấy cũng không nói.

Nghe những lời này của An Duy, anh đã biết được lý do tại sao.

Không có người phụ nữ nào khi kết hôn, mà lại không muốn nhận được sự chúc phúc của người thân.

An Duy thấy Trọng Ảnh đứng ngẩn người như vậy, thì biết trong lòng anh ta đã dao động rồi.

Vào lúc này, người phụ nữ đang đứng bên cạnh An Duy mở miệng nói, khẽ giọng nói: “Cậu chủ An, người này không phải là con quỷ nghèo mà em gái anh muốn lấy sao?”

“Cô mắng ai là quỷ nghèo?” Trọng Ảnh tức giận hỏi người phụ nữ đó.

“Ồ! Dữ thật đấy. Làm sao nào, muốn cắn người sao?” Người phụ nữ vô cùng đắc ý, không cam lòng yếu thế trước Trọng Ảnh.

Triệu Hùng và Trần Văn Sơn nhìn nhau, không ngờ người phụ nữ này lại nhanh mồm nhanh miệng thật đấy. Nhưng, hai người đều có thể ra mặt thay Trọng Ảnh, nhưng muốn xem xem Trọng Ảnh sẽ giải quyết ra sao.

An Duy dẫn theo người phụ nữ này, cô ta chỉ là diễn viên nhỏ.

Thật ra, An Duy là người đã có vợ. Lần này anh ta cùng cha mình là An Đình Vinh đến đây, nên âm thầm hẹn nữ minh tinh này ra ngoài.

Vị nữ minh tinh này sớm đã cùng với An Duy vụng trộm, hia người ở Hải Phòng mà trải qua cuộc sống vui vẻ khoái lạc.

An Đình Vinh cũng biết những chuyện mà con trai mình làm, nhưng chỉ cần không làm những chuyện đi quá xa, thì cũng có thể một mắt nhắm một mắt mở mà cho qua.

Sau khi Trọng Ảnh tỉnh táo lại, anh ta chỉ vào người phụ nữ mà nói: “Cô tốt nhất là nên im miệng lại cho tôi, nếu không, tôi sẽ đánh cô có tin không? Còn nữa, An Duy đã có vợ, vậy cô là gì của anh ta?”

Vị nữ minh tinh đó tức giận nói: “Tôi là gì của anh ta, liên quan gì tới anh? Ngược lại là anh, nghe nói người mà An Như muốn lấy là một con quỷ nghèo. Anh có phải ngay cả nhẫn kim cương, cũng không mua nổi đấy chứ?”

“Tôi mua không nổi?” Trọng Ảnh cười lạnh một tiếng, nói với nhân viên của cửa tiệm: “Nhẫn kim cương lớn nhất trong cửa hàng của các cô là bao nhiêu?”

“Là ba cara, còn nếu muốn lớn hơn nữa, thì phải đặt làm!”

Trọng Ảnh hỏi tiếp: “Nhẫn kim cương ba cara đó bao nhiêu tiền?”

“Các mẫu nhẫn kim cương trong cửa hàng chúng tôi, đều do các bậc thầy nổi tiếng tự tay làm ra. Nếu tính phí thủ công, khoảng vào cỡ ba tỷ chín!”

“Ba tỷ chín?” Trọng Ảnh giật mình.

Số tiền này, đối với Triệu Hùng và Trần Văn Sơn mà nói, giống như một bó rau. Nhưng đối với Trọng Ảnh mà nói, đó là một số tiền vô cùng lớn!
Bình Luận (0)
Comment