Khi nhân viên của cửa tiệm báo giá hơn ba tỷ, nữ minh tinh bên cạnh của An Duy hiển nhiên đã nắm được nét túng quẫn trên gương mặt của Trọng Ảnh.
Nhìn thấy bộ dạng đó của anh, trong lòng cô càng thêm chắc chắn.
Vị nữ minh tinh này muốn nhân cơ hội này chèn áp Trọng Ảnh, để lấy lòng của An Duy.
“Sao hả, hơn ba tỷ, mua không nổi sao?” Vị nữ minh tinh này liền cười nhạo Trọng Ảnh.
Trọng Ảnh quả thực mua không nổi chiếc nhẫn kim cương hơn ba tỷ này.
Nhà và xe kết hôn cũng là do Triệu Hùng tặng cho anh ta.
Trọng Ảnh là một con người không màng danh lợi, bình thường đều không nồng nhiệt lắm với những chuyện kiếm tiền, mà chỉ say mê võ thuật, trải qua cuộc sống được ngày nào hay ngày nấy.
Vơi tư cách là ban bè của Trọng Ảnh, Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đương nhiên biết tình cảnh của anh ấy.
Nhưng mà, hai người vẫn chưa thể ra mặt thay anh ấy.
Nhìn thấy bộ dạng khó xử đứng yên một chỗ của Trọng Ảnh, nữ minh tinh đó liền lộ lên bộ dáng đắc ý, ôm chầm lấy cánh tay của An Duy, nói: “Cậu An, người ta muốn chiếc nhẫn kim cương đó! Anh xem, đôi bàn tay ngọc ngà này của em chỉ thiếu mỗi chiếc nhẫn kim cương lớn thôi.”
Số tiền này, đối với cậu chủ nhà họ An của tỉnh Sơn Lâm, cũng chỉ là một số tiền nhỏ.
An Duy nếu như đã muốn ôm người đẹp, thì đương nhiên cũng tốn không ít tiền trên người cô ta.
“Đem chiếc nhẫn kim cương ba cara đấy, gói lại giúp tôi!” An Duy bộ dáng cực kỳ kiêu ngạo, nhìn vào nữ nhân viên của cửa hàng vàng bạc mà dặn dò.
“Không được bán cho anh ta!” Triệu Hùng đang đứng bên cạnh bỗng nói lên.
Triệu Hùng vẫn luôn mong đợi Trọng Ảnh sẽ phản kháng lại, nhưng Trọng Ảnh vẫn đứng yên tại chỗ, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Người phụ trách của mỗi một cửa hàng ở Trung tâm mua sắm Tần Uyển, sớm đã nhận được thông báo của tổng giám đốc Kỳ Ngọc Phong, nếu Triệu Hùng đến cửa hàng của họ, thì phải giảm giá thấp nhất.
Nhân viên cửa hàng sớm đã nhận ra Triệu Hùng.
Chuyện nhà họ Triệu và Triệu Hùng, đã truyền đến huyên náo ở Hải Phòng. Các nhân viên trong trung tâm thương mại bàn luận sôi nổi, đều biết Triệu Hùng mới chính là ông chủ của Trung tâm mua sắm Tần Uyển.
Hiện tại, Triệu Hùng đã mở lời, thì cửa hàng vàng bạc này làm sao dám trái ý ông chủ.
Nhân viên nhỏ giọng nói với An Duy: “Xin lỗi anh! Chiếc nhẫn kim cương này của cửa tiệm chúng tôi không bán ra ngoài.”
An Duy tức giận trừng mắt, nói: “Các người không bán, vậy báo giá cho chúng tôi làm gì?”
Thật ra, nhân viên bán hàng, trong lòng đang không ngừng kêu khổ.
Những người mà có thể mua được chiếc nhẫn ba cara, đều là những người có tiền.
Chiếc nhẫn này đã được bày trong tiệm rất lâu rồi ta cũng chưa bán được. Không dễ gì có người muốn mua nó, nhưng Triệu Hùng lại là ông chủ thật sự của Trung tâm mua sắm Tần Uyển, những người trong cửa tiệm có chỗ nào dám đắc tội với anh ta chứ.
Do đó, càng giảm đi rất nhiều tiền hoa hồng bán hàng.
Triệu Hùng tức giận nói với An Duy: “Không phải không bán, mà là không bán cho những người nhà họ An các anh! Trọng Ảnh, nếu như cậu đã nhìn trúng chiếc nhẫn kim cương này, vậy thì tôi bảo bọn họ gói lại cho cậu, xem như tôi tặng cậu!”
“Không được!” Trọng Ảnh lắc đầu, nói: “An Như không phải là cô gái coi trọng vật chất, tôi cũng không muốn mua cho cô ấy chiếc nhẫn kim cương đắt như vậy. Nếu như kiên quyết mua nó, cô ấy sẽ không thích đâu. Món đồ này, tất cả đều tốt! Trọng Ảnh tôi mua đồ, chỉ chọn món đồ phù hợp nhất, không chọn món đồ mắc nhất!”
Nữ minh tinh hừ lạnh một tiếng, tức giận nói với Trọng Ảnh: “Hừ! Đem bản thân nói thành trong sạch không dính bụi trần như vậy, vẫn là bởi vì nghèo thôi!”
Trọng Ảnh xoay người, nghiêng mình đến bên cạnh của nữ minh tinh, đánh một bạt tai lên mặt cô ta.
“Anh … Anh dám đánh tôi?” Nữ minh tinh bị đánh đến khóc, nước mắt từ trong hốc mắt cứ tuôn ra không ngừng. Cô ta kéo lấy cánh tay của An Duy mà oan ức nói: “Cậu An, anh ta đánh em?”
Trên khả năng vê kinh tế, An Duy có thể làm nhục anh ta bằng mọi cách, làm anh ta chết trong một giây. Nhưng trên phương diện về võ lực, dù có mười An Duy cũng không phải đối thủ cả Trọng Ảnh.
An Duy rất nhanh đã bị đám người Triệu Hùng giáo huấn cho một trận rồi, nào đâu mà dám ra mặt nữa chứ, chỉ đứng im bất động tại chỗ.
Trọng Ảnh tức giận nói với nữ minh tinh: “Tôi đúng là nghèo, nhưng so với loại người không biết liêm sỉ như cô, được người ta bao nuôi, cam tâm tình nguyện làm tình nhân cho người khác, đồ hèn hạ không nhận được ánh hào quang thì tốt hơn nhiều!”
“Anh có tư cách gì dạy đời tôi?” Nữ minh tinh thấy An Duy không chịu ra mặt thay cô ta, không cam lòng yếu thế mà đáp trả Trọng Ảnh: “Bây giờ chính là cười kẻ nghèo không cười gái điếm! Tôi làm trong kỹ viện, cũng không muốn làm một quỷ nghèo.”
Trọng Ảnh nghe xong thì liền trở nên trầm lặng.
Mỗi một người đều có mỗi một cách sống, Anh và nữ minh tinh này lại không quen biết. Người ta cam tâm tình nguyện làm một nhân tình, cũng không phải chuyện liên quan đến anh.
Nghĩ đến đây, trên gương mặt của Trọng Ảnh liền lộ nên vẻ mặt chán ghét, nói: “Thấy các người đã tức giận như vậy, các người đi đi.”
An Duy và nữ minh tinh đều trừng mắt nhìn nhau, An Duy lo lắng Triệu Hùng sẽ gây bất lợi cho mình, liền hừ lạnh một tiếng, kéo theo nhân tình rời khỏi trung tâm thương mại.
Triệu Hùng bước đến gần Trọng Ảnh, vỗ nhẹ lên vai anh, an ủi nói: “Trọng Ảnh, đừng để chuyện này ở trong lòng. Giống như An Duy và người phụ nữ đó, đến cuối cùng sẽ không có kết cục tốt.”
Trọng Ảnh cười khổ nói với anh: “Xã hội này rất thực tế! Không có tiền sẽ bị người khác xem thường, ngay cả những người phụ nữ làm tình nhân cho người khác cũng xem thường tôi như vậy. Xem ra, sau này tôi phải cố gắng học việc kinh doanh, nỗ lực kiếm tiền.”
Trần Văn Sơn cười nói: “Trọng Ảnh, vẫn làm yên tâm làm chính mình! Trước đây không phải cậu đã từng nói qua, tiền tài đều là những vật ngoài thân, có nhiều tiêu nhiều, có ít tiêu ít sao?”
Trọng Ảnh lắc lắc đầu, nói: “Hiện tại không giống như vậy! Tôi và An Như kết hôn, sau khi kết hôn còn phải sinh con. Nghe nói, tiền mua sữa cho con, tiền học của con, đều là những khoản chi phí không hề nhỏ. Tôi không thể lúc nào cũng dựa vào sự giúp đỡ của mọi người, sau này nếu có cơ hội làm giàu, nhớ kỹ phải báo cho tôi đấy.”
Triệu Hùng và Trần Văn Sơn cùng cười nói với Trọng Ảnh: “Cậu muốn phát tài, là một chuyện rất dễ dàng!”
Trọng Ảnh lắc đầu cười khổ: “Phát tài thì không nghĩ đến! Tôi có thể cho An Như và con có một cuộc sống ổn định thì đã mãn nguyện rồi.”
Trọng Ảnh tiêu chưa đến bảy mươi triệu, để mua một cặp nhẫn. Trên thực tế, giá của cặp nhẫn là hai trăm tám mươi triệu.
Giám đốc của cửa hàng nể mặt của Triệu Hùng, nên đã giảm giá đến mức thấp nhất.
Quần áo cũng mua xong, cặp nhẫn cũng mua xong! Mấy người Triệu Hùng vừa chuẩn bị quay về thì Lý Thanh Tịnh gọi điện đến, đã chọn xong váy cưới cho An Như, bảo Triệu Hùng đưa Trọng Ảnh qua đây nhìn một chút.
Ba người Triệu Hùng ngồi trên xe, đến tiệm áo cưới!
Trong tiệm áo cưới, An Như mặc một chiếc váy cưới màu trắng cúp ngực, đầu đội khăn voan, dáng vẻ cực kì xinh đẹp điềm tĩnh.
Trọng Ảnh nhất thời nhìn đến ngu ngốc!
An Như của lúc này so An Như ăn mặc mộc mạc của ngày thường, như hai người khác nhau.
Chẳng trách có người nói, ngày mà con gái mặc lên bộ váy cưới, chính là giây phút xinh đẹp nhất!
Triệu Hùng âm thầm đập Trọng Ảnh một cái, nói với anh: “Còn không mau qua đó đi?”
Trọng Ảnh lấy lại tinh thần, chậm chậm bước đến bên cạnh An Như.
An Như đã có thai rồi, chỉ là thai kỳ ít hơn Lý Thanh Tịnh khoảng một tháng.
Trọng Ảnh bước đến trước mặt An Như, năm lấy tay cô, nói: “An Như, cảm ơn em đã nguyện ý gả cho anh!”An Như lộ ra biểu cảm xấu hổ, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn về phía Trọng Ảnh nói: “Anh Lương, cuộc đời về sau, mong anh chăm sóc nhiều hơn.”