“Anh Lương?”
Triệu Hùng và Trần Văn Sơn nghe vậy nhíu mày, hai người vẫn gọi biệt danh “Trọng Ảnh”, không biết tên họ thật của Trọng Ảnh là gì, không ngờ anh ta họ Lương.
Buổi tối!
Sau khi Trọng Ảnh mồ hôi đầm đìa luyện công trở về, liền chạy vọt vào phòng tắm.
Sau khi Trọng Ảnh đi ra khỏi phòng tắm, Trọng Ảnh nhìn An Như ngồi ở trên giường kinh ngạc đến đờ ra.
Trọng Ảnh chỉ khoác một bộ đồ ngủ, đi tới bên người An Như, lôi kéo tay cô nói: “An Như, anh thấy dường như hai ngày nay em đang có tâm sự rất nặng nề?”
“Có thể có chút khủng hoảng trước hôn nhân!” An Như khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói.
“Khủng hoảng trước hôn nhân?” Trọng Ảnh không hiểu hỏi: “Trước đây, không phải em vẫn muốn kết hôn sao? Tại sao có thể khủng hoảng được chứ?”
An Như bị Trọng Ảnh hỏi, nước mắt lã chã rơi.
Một khuôn mặt tươi cười, khóc đến hoa lê đái vũ, một bộ dạng rất đáng thương.
Trọng Ảnh nắm vai An Như, không hiểu hỏi: “Làm sao vậy? Có phải có chỗ nào anh làm không tốt hay không?”
An Như lắc đầu!
“Vậy là em chê anh kiếm được ít tiền sao?” Trọng Ảnh hỏi.
An Như rút tờ khăn giấy, lau hai hàng nước mắt trên mặt, giọng nói nhỏ nhẹ nói: “Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó! Em chưa bao giờ chê anh nghèo hèn.”
“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao em lại khóc chứ?”
Trọng Ảnh không hiểu ra sao, không hiểu mình trêu chọc An Như ở chỗ nào.
An Như nhìn Trọng Ảnh, nói: “Trọng Ảnh, em hiểu nhà họ An và nhà họ Niếp, hôn lễ của chúng ta, bọn họ nhất định sẽ tới quấy rối.”
Trọng Ảnh cho rằng An Như đang lo lắng, nhà họ An và nhà họ Niếp muốn náo loạn hôn lễ. Lên tiếng thoải mái nói: “Đừng lo lắng, có bọn Triệu Hùng ở đây rồi.”
“Không phải em lo lắng chuyện này, mà là...”
Trọng Ảnh cau mày, nắm cánh tay An Như, hỏi: “Vậy đến tột cùng là em đang lo lắng chuyện gì?”
“Trọng Ảnh, phụ nữ kết hôn là chuyện cả đời, kỳ thực chính là muốn gả cho người đàn ông để dựa dẫm cả đời, được sự chúc phúc của mọi người. Em chỉ đang buồn rầu, vì không được người nhà chúc phúc mà thôi! Em không sao, để em bình tĩnh lại.”
“Như vậy...”
Trọng Ảnh nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
Bởi vì An Như đào hôn, An Như lựa chọn ở cùng một chỗ với Trọng Ảnh. nhà họ An và nhà họ Niếp, sớm đã hận Trọng Ảnh đến thấu xương, nhà họ An sao có thể đến hôn lễ chúc phúc cho hai người?
Nhưng mà, trái tim con người cũng là da thịt.
Tuy rằng An Như lựa chọn ở cùng một chỗ với Trọng Ảnh, nhưng cô cũng có bố mẹ, muốn ở trong hôn lễ được người nhà chúc phúc, đây thật ra là một tâm nguyện bình thường của con người mà thôi.
Nhưng chính là cái tâm nguyện nho nhỏ này, Trọng Ảnh lại làm không được.
Trong lòng Trọng Ảnh có cảm giác thất bại mà trước nay chưa từng có!
“An Như, nếu như em muốn nhận được sự chúc phúc của nhà họ An, vậy anh đi tìm bọn họ nói thử xem sao.” Trọng Ảnh hỏi An Như.
“Không được!” An Như lắc đầu, nói: “Nhà họ An hận không giết được anh, sao có thể nghe lời của anh được chứ. Anh không nên đi, bằng không em sẽ không để ý anh.”
“Được được được, anh không đi! Anh thấy em đau lòng như vậy, chỉ là muốn giúp em đạt được tâm nguyện.”
An Như khẽ thở dài một tiếng, yếu ớt nói: “Em không nói như vậy mà! Có thể là sợ hãi trước hôn nhân thôi.” Nói xong, ôm lấy cánh tay của Trọng Ảnh, hỏi một câu: “Em chỉ muốn anh được bình an!”
Tối hôm đó, Trọng Ảnh mất ngủ.
Anh ôm An Như, trong đầu vẫn nhớ đến đoạn đối thoại của hai vợ chồng lúc tối qua.
Nhà họ An, đã bởi vì chuyện của An Như, tới tìm Trọng Ảnh gây phiền phức. Anh thầm nghĩ: Nếu như trước hôn lễ đi tìm nhà họ An, không chỉ không nhận được chúc phúc, trái lại có thể sẽ bởi vì vậy mà dẫn tới xung đột.
Nhưng Trọng Ảnh lại muốn giúp An Như hoàn thành tâm nguyện này, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra biện pháp tốt.
Ngày thứ hai, Trọng Ảnh đã thức dậy từ sáng sớm.
Anh và An Như đã chuyển đến tân phòng mà Triệu Hùng chuẩn bị cho bọn họ, ở “Ngã Nguyệt Đàm”, nhà của Triệu Hùng cách chỗ này không xa.
Trọng Ảnh biết Triệu Hùng mỗi ngày đều ở “Quan Cảnh Đài” luyện võ, liền trực tiếp đến “Quan Cảnh Đài”.
Chỉ thấy cái bóng của Triệu Hùng tung bày trên “Quan Cảnh Đài”, một cành cây ở trong tay Triệu Hùng, hoặc hất, hoặc đâm, nhìn bầu trời đầy hình ảnh của kiếm.
Triệu Hùng thoáng nhìn qua Trọng Ảnh, ngừng chiêu thức trong tay.
Triệu Hùng đi tới chỗ Trọng Ảnh hỏi: “Trọng Ảnh, buổi sáng cậu không luyện công sao?”
“Luyện một lúc, tâm trạng không yên liền không luyện nữa.”
“Tâm trạng không yên?” Triệu Hùng nhíu mày, không hiểu hỏi: “Thế nào, có tâm sự?”
Trọng Ảnh nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, tôi có một chuyện muốn cầu anh.”
“Chúng ta là anh em, có việc cậu cứ việc nói thẳng, đừng nói tới việc cầu xin.”
“Không! Lần này thật sự có việc muốn cầu anh.”
Triệu Hùng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trọng Ảnh, hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Hôm qua An Như đã khóc!” Trọng Ảnh thở dài.
“Khóc? Hai người các ngươi cãi nhau sao?”
“Không có! Cô ấy nói, hôn lễ cuả chúng ta, không có được sự chúc phúc của ba mẹ cô ấy, trong lòng có chút khó chịu. Tôi rất muốn giúp An Như đạt được tâm nguyện này, nhưng anh cũng biết thái độ của nhà họ An đối với tôi, sợ rằng không đợi tôi vào cửa, bọn họ đã đánh tôi rồi!”
“Như vậy à!” Triệu Hùng nghe vậy vẻ mặt liền đông cứng lại, nhíu chặt lông mày nói với Trọng Ảnh: “Cậu tìm tôi, là muốn tôi đi nhà họ An nói chuyện, phải không?”
Trọng Ảnh than thở: “Tôi biết tính anh cao ngạo, không tùy tiện đi cầu xin ai. Nhưng trừ anh ra, tôi không tìm được người thích hợp hơn. Cho dù anh giúp tôi đi nói chuyện, chuyện này cũng chưa chắc sẽ thành công. Nếu như thực làm khó anh, thì thôi vậy!”
Hai người liền rơi vào trầm mặc!
Triệu Hùng quả thực không nắm chắc chuyện này có thể thành công hay không.
Nhưng nếu Trọng Ảnh đến cầu mình, cho dù thất bại, Triệu Hùng cũng dứt khoát quyết định đi thử một chút.
“Trọng Ảnh!” Triệu Hùng ngẩng đầu, nhìn Trọng Ảnh nói: “Tôi sẽ đi thuyết phục cha mẹ của An Như, nhưng chuyện chúc phúc trong hôn lễ này, cũng không nắm chắc. Nhưng mà, tôi biết. Nếu như không đi thử một chút, chuyện này sẽ trở thành tiếc nuối cả đời của cậu, càng sẽ trở thành tiếc nuối trong lòng An Như. Cho nên, tôi sẽ giúp cậu đi nhà họ An một chuyến.”
Trọng Ảnh lo lắng việc Triệu Hùng tới nhà họ An làm thuyết khách này, sẽ làm Triệu Hùng chịu nhục. Dù sao, nhà họ An cũng là gia đình giàu có ở tỉnh Sơn Lâm, bọn họ có thái độ rất cứng rắn trong chuyện kết hôn của Trọng Ảnh và An Như. Chuyện thuyết phúc này, ngay cả một phần trăm hy vọng cũng không có.
Trừ phi có kỳ tích xảy ra!
Trọng Ảnh vỗ vỗ vai Triệu Hùng, nói: “Anh em tốt, Trọng Ảnh tôi thiếu nợ anh!”
“Là anh em, đùng nói chuyện nợ nần, tôi cũng chỉ là làm hết sức thôi.”
“Ừm! Chí ít, tôi cũng có thể giao phó với An Như.”
Triệu Hùng và Trọng Ảnh ở “Quan Cảnh Đài” trò chuyện một lúc, cả hai liền tự đi về nhà.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: “Hôm nay anh muốn đi đâu?”
“Đi giúp Trọng Ảnh một việc!”
Triệu Hùng không nói cho Lý Thanh Tịnh, muốn giúp Trọng Ảnh chuyện gì, để tránh khỏi để cho cô ấy lo lắng.
Anh sớm đã thành nghe được, nhà họ Niếp và nhà họ An đang ở “nhà hàng Lâm Môn” của Hải Phòng.
Đây là một khách sạn ba sao, cũng không phải là nơi rất nối tiếng ở Hải Phòng.
Sau khi Triệu Hùng đưa bọn nhỏ tới trường học, liền lái xe tới “nhà hàng Lâm Môn” mà nhà họ An ngủ lại.